Tôi lùi lại vài bước, đi về phía Tô Yên, nhân viên thu ngân dường như không sợ tôi chạy trốn , chỉ thong dong quan sát theo chuyển động của tôi, chờ tôi đưa ra quyết định.
Tôi đã đến nơi nào vậy? Nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài ô cửa kính, tôi không thể cảm nhận được một chút hơi ấm, một sự ăn mòn lạnh lẽo bùng lên trong trái tim tôi, lần đầu tiên tôi lĩnh hội cảm giác này, tôi đột nhiên cảm thấy mình đã xâm nhập vào một thế giới khác.
Tôi ngồi yên vị trí nôn nóng bất an suy tính kế hoạch trốn thoát, mà Tô Yên lúc này vẫn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tôi có chút lo sợ cô ấy xảy ra chuyện, khẽ lay người cô ấy,
“Tô Yên? Tô Yên?”
Rất lâu sau, cô ấy mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút mơ màng, “ Có chuyện gì vậy? Tiểu Lam , tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”
Tôi thấy cô ấy không hề hấn gì, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, “Ngủ ở đây không tốt, quay về ngủ đi.”
“Nhưng tôi thực sự buồn ngủ.” Tô Yên dường như không thể nhấc mí mắt lên, và đặt một tay lên đầu, mơ màng muốn ngủ tiếp.
Tôi đoán có lẽ cô ấy đã bị hồn khí xâm nhập. Tôi hồi đó cũng có bộ dạng này, toàn thân không có sức lực, luôn muốn đi ngủ. May mắn thay, quan tài của Mạc Tử Li đã giúp tôi ổn định tâm hồn, nhưng nếu cô ấy ngủ, tôi không có cách nào đưa cô ấy chạy trốn, tôi không đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-ken-vo/2140646/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.