Chương trước
Chương sau
Tô Yên đứng bên cạnh như một con chim non tự an ủi tâm hồn trẻ thơ bị đả kích đến thương tích tả tơi, : “ bọn họ buổi tối mới có thể đến, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”

“ đi thôi, nơi này có chút âm u, tôi không muốn nán lại quá lâu.” Tôi xoa nhẹ cánh tay nổi đầy đã gà, có chút sợ hãi nhìn xó xỉnh ẩm ướt xung quanh, luôn cảm giác có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“ được, đi thôi.” Tô Yên rất lưỡng lự liếc nhìn vào cánh cửa hiệu đàn đang đóng chặt, có chút lưu luyến không nỡ rời đi.

Tôi không biết làm thế nào để kéo cô ấy đi, trong lúc suy nghĩ vô thức phát hiện ra một cái giá đỡ chim, bên trên có một con vẹt ngồi thẳng đứng, nhưng nó bất động có chút kì lạ, tôi không kiềm nổi muốn đến trêu ghẹo nó.

“Đó là giả.” Tô Yên mỉm cười nói.

Cảm thấy nụ cười chế giễu của cô ấy, tôi không xấu hổ, cũng không đưa tay ra chạm vào nó, “Con vẹt này rất giống thật, tôi vừa rồi không nhìn ra nó là giả .”

Tuy nhiên, ngay khi tôi quay đầu rời đi, đột nhiên thấy mắt con vẹt chuyển động, trái tim tôi nhảy lên mạng mẽ quay đầu lại. Con vẹt vẫn là con vẹt này, chỉ là một thứ chết chóc, dường như những gì tôi vừa thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

Tôi có chút kì lạ nhìn vào con vẹt một vài lần nữa, đặc biệt là đôi mắt của nó, nhưng tôi không thấy gì lạ nữa. Có thật là tôi quá lo lắng nên nhìn nhầm không?

Không muốn suy nghĩ thêm, Tô Yên và tôi ra khỏi cửa hàng đàn piano, tìm rất lâu mới thấy tiệm cơm, cuối cùng chọn phòng ăn gần nhất để ngồi xuống. Tô Yên ném thực đơn cho tôi. Tôi cầm thực đơn chuẩn bị gọi những món mình thích. Vừa mở thực đơn liếc vài cái, khuôn mặt chuyển trắng bệch, hô khẽ lên một tiếng, lập tức đóng thực đơn lại.

“Chúng ta đổi một nhà hàng khác để ăn tối, nhà hàng này không có gì chúng ta muốn ăn.” Tôi cố gắng tỏ ra khéo léo một chút, để cô ấy không tìm thấy manh mối.

“Đã đến rồi thì ở đây ăn đi, tôi sắp chết đói rồi .” Tô Yên cầm lấy thực đơn mở nó ra, liếc nhìn thực đơn trên bàn, “Đây là cái gì? Phu thê phế phiến, lưỡi máu chiên, ngón tay cay … “

“Quá đẫm máu, quá bạo lực, nghe xong cảm thấy quá hoảng sợ”

Cảm thấy xung quanh đôi khi có người ném ánh mắt tới, tôi có chút đứng ngồi không yên.

Tô Yên hào hứng tưng bừng lật thực đơn nhìn lại và nói, ” lần cuối tôi đến đây vẫn chưa có, không biết nhà hàng này từ lúc nào đã đổi chủ rồi?”

” trước đây bạn đã từng đến nhà hàng này rồi?” Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy.

“Tôi đã từng đến rồi, Đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng tôi không biết tại sao, lần này đến đây, tất cả các món ăn trong thực đơn đã thay đổi.” Tô Yên nhìn vào thực đơn với vẻ khó hiểu.

Đột nhiên, cô ấy kinh ngạc hỏi tôi, “Hả? Tiểu Lam, bạn xem xem, mấy từ này có nghĩa là gì?”

Tôi định thuyết phục cô ấy sớm rời đi, nhưng Tô Yên đã lật thực đơn đến trang cuối cùng và đưa nó tới trước mặt tôi, Những từ đó trông quen quen, nhưng tôi cũng không nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

“Tôi cũng không biết.” Tôi lắc đầu và tự hỏi trong lòng mình, cảm thấy nơi này kỳ lạ thế nào.

“Từ này có vẻ khá hay, có lẽ đó là một từ nghệ thuật.” Tô Yên không quan tâm nhiều đến những từ này, chỉ nhìn qua loa một chút rồi đặt nó lên mặt bàn.

Tốc độ phục vụ thức ăn không nhanh. Chúng tôi có chút bực mình sau mười phút chờ đợi. Tô Yên xị mặt phàn nàn , ” đợi được thức ăn lên thì tôi đã chết đói rồi, sớm biết như này tôi sẽ không đến đây ăn.”

Sau khi chờ thêm vài phút, món ăn đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện, món Lưỡi huyết xào, Có một cái lưỡi dài khoảng sáu centimet ở giữa cái đĩa giống như tuyết trắng, xung quanh rắc một ít thứ màu đỏ như huyết tương, nhìn sinh động như thật, khiến người khác không dám mở miệng.

“Trời ơi, tại sao nó lại giống thật đến thế.” Tô Yên kinh ngạc chọc đũa vào trong đĩa. Nếu nó không có vị ngọt của đường nâu, nó thực sự khiến mọi người nghĩ rằng đó là máu.

Tôi nén lòng kéo dài cổ ra ngửi, có lẽ đây chỉ là chiến lược kinh doanh của nhà hàng này nên có những cái tên kì lạ như vậy, nhưng hương vị ngọt ngào này dường như che giấu điều gì đó, ” bạn muốn ăn thì ăn đi.”

Tô Yên trợn mắt nhìn tôi, “ tôi không có khẩu vị nặng như vậy.”

Tôi hoang mang trong lòng, luôn có cảm giác bất an. Ngay sau đó, người phục vụ đưa lên một món ăn, tất cả các món ăn phù hợp với hầu hết mọi cơ quan trong người, chỉ cần nhìn vào liền có sự thôi thúc muốn trốn thoát.

“Tiểu Lam, chúng ta đi thôi.” Khuôn mặt của Tô Yên tái nhợt, bị tạo hình đẫm máu của thức ăn làm cho buồn nôn.

“Đi đi.” Tôi càng trở nên bất an, đồ ăn trên bàn một miếng cũng chưa động, bảo Tô Yên ngồi đợi tôi đi thanh toán.

đến trước quầy hàng, nhân viên thu ngân là một thiếu niên mặt mày thanh tú, dường như không nhìn thấy ánh sáng mặt trời quanh năm. Khuôn mặt anh ta có chút ốm yếu nhợt nhạt, nhưng có một nụ cười dịu dàng trên khóe miệng.

“Chi phí của cô tổng cộng 2635 minh tệ.”

Tôi giật mình, “Anh, anh nói lại lần nữa.” Tôi dỏng tai, xác nhận liệu mình có nghe nhầm không.

“Chi phí của cô tổng cộng 2635 minh tệ.” Nhân viên thu ngân nở nụ cười trong trẻo khiến tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Khi anh ấy thấy tôi do dự, đôi mắt chợt lóe lên, “Nếu cô không có đủ minh tệ, có thể dùng thứ khác để trao đổi.”

Tôi vẫn không biết rốt cục chuyện gì đang xảy ra. Thuận miệng hỏi một câu, “Làm thế nào để trao đổi?”

“Có thể dùng người để thực hiện giao dịch.”

Tôi không phản ứng một lúc, nhìn ngược qua đôi mắt của nhân viên thu ngân, Tô Yên đang ngủ li bì, lúc này liền biết anh ta có chủ định gì, lập tức sôi gan nóng máu “ nếu tôi không giao dịch.”

“Vậy thì xin mời vào.” anh ta làm một cử chỉ mời vào, sau anh ta là cánh cửa dẫn vào nhà bếp, không ngừng liên hệ đến thức ăn trên mặt bàn, cảm thấy một cơn lạnh buốt đến tận tim.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.