có một tờ báo trên tường, giấy đã bị ố vàng. Tôi không biết nó đã được dán bao nhiêu năm ở đây. Điều thực sự khiến tôi cảm thấy sợ hãi là nội dung trên tờ báo.
Một vài dòng chữ rõ ràng lọt vào mắt tôi: cậu bé tám tuổi nhảy lầu tự sát. trái tim đập mạnh mẽ theo từng câu từng chữ. Sau đó, bức ảnh phía dưới đã giải quyết mọi nghi ngờ của tôi. Cậu bé trên ảnh khoảng tám tuổi, nở nụ cười rất vui vẻ, mơ hồ vẫn có thể nhận ra bộ dạng hiện tại của cậu ta.
“em có muốn xem những bức ảnh thời thơ ấu của tôi không?” Giọng của Mục Hiểu vang lên. Tôi quay lại và thấy bức ảnh cậu ta đang cầm trên tay cùng tấm ảnh trên tường là cùng một người.
“Bạn, bạn là cậu bé đã chết?” Tôi không thể không mở to mắt. Tốc độ của nhịp tim khiến toàn thân tôi khyoong ngừng run rẩy.
“em đoán đúng rồi nha, tiếp theo chúng ta có nên thử một cái gì đó thú vị hơn không?”
Tôi đứng cứng đờ cả người, cảm thấy đôi chân không phải là của riêng mình nữa, muốn cử động một chút cũng không thể. Trái tim tôi bị thắt chặt, tâm trí không ngừng cầu cứu lão đạo sĩ, ” lão đạo sĩ, , ông có ổn không? nếu bây giờ ông không xuất hiện, hôm nay liền là ngày giỗ của tôi.”
Giọng nói của lão đạo sĩ lập tức phát ra, “Đợi chút, vẫn còn một thứ chưa chuẩn bị xong, đồ nhi, cô cùng tiểu tử nói chuyện trước, xem có thể chuyển hướng chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-ken-vo/2140640/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.