Khoảnh khắc cậu ta thò đầu ra, tôi dường như nhìn nhìn thấy khuôn mặt cười hung dữ của cậu ta, xấu xa tựa một con ác quỷ, chỉ trong chớp mặt, khi tôi muôsn nhìn rõ ràng, lại thấy khuôn mặt cậu ta vẫn là dáng tươi cười ấm áp.
Vừa rồi là ảo ảnh của tôi phải không?
“ bạn tại sao lại đến đây? lại còn biết địa chỉ nhà tôi nữa,” Mục Hiểu nhoài đầu ra khỏi cửa sổ trên tầng hai, nói lớn với tôi.
Tôi cảm thấy tôi nói vấn đề này cũng đích thực thiếu thỏa đáng, nhưng lại không thể mang sự thật nói với cậu ta, chỉ có thể có chút xoắn xuýt nói, “ tôi có việc tìm bạn, tôi đã hỏi bạn bè của bạn về địa chỉ nhà.”
Vì đang đứng ngược ánh sáng, tôi không có nhìn rõ biểu cảm của cậu ta, chỉ thầm cầu nguyện lý do tào lao này có thể thuyết phục cậu ta, Mục Hiểu vẫn cười rất vui sướng, “ bạn vào đi, cửa không khóa.”
Tôi mỉm cười với cậu ta, lúc đến gần cánh cửa liền ngửi thấy muig ghỉ sắt, có chút cay nồng, thôi thúc tôi đưa tay lên che miệng và mũi. Tôi đưa tay ra đẩy cửa đi vào, bên trong là một khoảng sân nhỏ. Nó rất nhỏ trong mắt tôi, cỏ dại mọc khắp mọi nơi. Tôi tò mò nhìn xung quanh, bất chợt nghe thấy tiếng động phía trước, liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt Mục Hiểu đột ngột dập vào mắt tôi.
Cậu ta xuất hiện bất thình lình dọa tôi sợ toát mồ hôi lạnh, “ bạn, bạn xuống lúc nào, tại sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-ken-vo/2140638/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.