Chương trước
Chương sau
Lam Ngữ Yên thấy sắc mặt Lam Lăng Nguyệt đột biến, tưởng rằng lời của mình có tác dụng gây kinh sợ, trong lòng càng thêm sướng rơn, quả thật nàng ta muốn nhìn xem lần này Lam Lăng Nguyệt sẽ có hậu quả ra sao, bình thường, nàng vô cùng căm hận Lam Lăng Nguyệt, hôm nay coi như xả được cục tức trong lòng.

“Sao nào, hiện tại biết sợ rồi à, Sở Lưu Ly là viên ngọc quý trên tay Sở Tương đó, hôm nay trước mặt mọi người ngươi khinh thường nàng ta, lại còn làm nàng ngã đau, sao đột nhiên sắc mặt trở nên xám xịt vậy, thái độ giễu võ giương oai vừa xong biến đâu mất rồi.” Lam Ngữ Yên càng lúc càng tiến sát lại, cố gắng thêm dầu vào lửa, nàng chính là muốn kích động mạnh Lam Lăng Nguyệt.

“Nhị muội muội ngươi quản hơi nhiều đấy, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ, cũng đã bắt đầu có suy nghĩ hão huyền, ta nói ta sợ hồi nào, ta làm sao chuyện gì à, Sở Tương ông ta có tàn bạo thế nào lại dám xem thường vương pháp coi mạng dân như cỏ rác ư.” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt nhếch lên ý cười, không ngờ phản ứng trong lúc vô tình của bản thân lại khiến Lam Ngữ Yên suy nghĩ xa vời đến vậy.

“Ngươi mới có bệnh ấy, ngươi và mẫu thân ngươi bị bệnh hết, ngươi chỉ đang tỏ ra can đảm mà thôi, họa đến trước mắt, còn muốn phồng má giả làm người mập, tố chất tâm lý của Lam Lăng Nguyệt ngươi cũng chỉ đến như vậy thôi, biết điều thì dập đầu mấy cái cho bổn tiểu thư, không chừng một lát nữa tiểu thư cao hứng, sẽ không nói năng khó nghe với ngươi nữa.” Khi Lam Ngữ Yên nghe thấy Lam Lăng Nguyệt nói mình có bệnh, một cơn lửa giận nhen nhóm bùng lên, trong lúc phản kích, thường xuyên kích động Lam Lăng Nguyệt. 

Lam Lăng Nguyệt không ngừng trợn trắng mắt, chỉ số thông minh của Lam Ngữ Yên đời này thật sự kém phát triển, thấy Kiều di nương cũng coi như là một nữ nhân tâm cơ lòng dạ thâm sâu, sao có thể đẻ ra bạch liên hoa Lam Ngữ Yên như này chứ, kiếp trước Lam Ngữ Yên hoàn toàn thừa hưởng trí thông minh của Kiều di nương, nói trò giỏi hơn thầy cũng không quá đáng, nhưng kiếp này, chẳng lẽ là vào năm tám tuổi mình hủy một tay một chân của nó, khiến cho đầu óc của nó theo đó mà bị hủy luôn, nói con nhóc là đồ đầu óc có vấn đề đã là cất nhắc cho nó lắm rồi. 

“Lam Ngữ Yên, ngươi biết Sở Lưu Ly quan tâm nhất cái gì không? Nếu ta nhớ không lầm, ngày hôm đó tại cung yến ánh mắt của Sở Lưu Ly không hề dời khỏi Công Tôn Hạ, nếu để cho Sở Lưu Ly biết ngươi thích Công Tôn Hạ, vậy ngươi đoán xem trong hai người chúng ta ai sẽ là người chết thảm hơn.” Lam Lăng Nguyệt thấy Lam Ngữ Yên chẳng biết xấu hổ, mưu mô dùng lông gà làm cờ, vậy thì nàng cũng không ngại đáp trả nàng ta một câu, gậy ông đập lưng ông.

Lam Ngữ Yên kinh hãi nhìn Lam Lăng Nguyệt, gương mặt tái nhợt trở nên đỏ dị thường, không thể không nói từng câu từng chữ của Lam Lăng Nguyệt như đánh vào mặt nàng, nếu để Sở Lưu Ly biết mình cũng thích Công Tôn Hạ, vậy nàng vắt óc để được nằm trong vòng danh viện trong phút chốc sẽ tan thành mây khói, hơn nữa bằng vào thủ đoạn của Sở Lưu Ly nhất định sẽ nghĩ cách diệt trừ tình địch vô hình là nàng, nghĩ tới những thứ này, cơn sóng lớn cuộn trào trong lòng Lam Ngữ Yên lập tức trở nên phẳng lặng. 

“Lam Lăng Nguyệt nói miệng không bằng chứng, ta cũng có thể nói ngươi thích Công Tôn Hạ, dù sao hôm đó tại cung yến, chỉ có ngươi và Công Tôn Hạ từng tiếp xúc với nhau, hơn nữa ánh mắt ngươi nhìn Công Tôn Hạ cũng hiện ra kỳ lạ, nếu như ta đem những chi tiết này thêm mắm dặm muối nói cho Sở Lưu Ly, ngươi nói trong chúng ta lời ai có độ đáng tin cao hơn.” Mặc dù Lam Ngữ Yên không hiểu quyền mưu, nhưng tâm kế vẫn có chút ít, dù sao từ nhỏ nhìn quen thủ đoạn xử lý công việc của Kiều di nương, cũng thấm được chút kiến thức.

Lam Lăng Nguyệt nghe đến đoạn Lam Ngữ Yên nói mình thích Công Tôn Hạ, khóe miệng nhấc lên một nụ cười lạnh quỷ dị, hồi ức kiếp trước dội lại trong đầu, không hiểu sau lồng ngực âm ỉ đau thắt, tình yêu dù đẹp đến mấy cũng không ngăn nổi lời nói dối nghiền nát vụn, kiếp trước nàng bị Công Tôn Hạ tự tay giết chết, nàng mang theo ký ức đến báo thù, nàng đối với hắn chỉ có hận, hận không thể ngàn đao băm thây hắn, làm sao có thể nói chuyện yêu đương.

“Ngươi cười cái gì, bị nói trúng tim đen rồi hả, kỳ thực Công Tôn tiểu hầu gia đúng là làm cho ngươi ta phải rung động vì hắn, xấu nữ ngươi thích hắn cũng không phải ngoại lệ, nhưng mà trong người ngươi chẳng có vốn liếng, mặt mũi thì không đẹp đẽ, muội muội khuyên ngươi nên có chút tự mình hiểu mình, đừng mắc vào say mê.” Lam Ngữ Yên quét qua Lam Lăng Nguyệt, thấy khóe miệng của nàng vểnh lên nụ cười lạnh, trở nên đặc biệt ngứa mắt. 

“Muội muội, ngươi cứ việc đổi trắng thay đen, trong mắt ta Công Tôn Hạ chính là đồ cặn bã, ta cảnh cáo ngươi nên cẩn thận lời nói lẫn việc làm, nếu không, không quá giờ tý đêm nay, ngươi sẽ trở về diêm vương đưa tin đó, không tin ngươi cứ thử xem, ta nghĩ muội muội nhất định còn nhớ hai cái rương mà ta tặng phụ thân làm quà đáp lễ nhỉ, nếu như ngươi cũng muốn trở thành một trong đống người trong đó, thân là tỷ tỷ rất cam tâm tình nguyện làm hộ.” Lam Lăng Nguyệt cau mày, nàng cực ghét tên của mình đặt cùng với tên Công Tôn Hạ, nhớ tới vở kịch lửa lớn kia, vở kịch huyết gả* kia ở kiếp trước, mầm mống thù hận đang không ngừng đâm chồi nảy nở, nàng nhất định sẽ khiến cho Công Tôn Hạ nếm trải mùi vị mòn xương.

(Huyết gả: gả cho cùng ruột thịt, theo ý mình hiểu giống như truyện tấm chết cám lên thay ấy =))))

Hiển nhiên lời cảnh báo của Lam Lăng Nguyệt phát tác dụng, Lam Ngữ Yên cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh, nàng vĩnh viễn không quên được hình ảnh khiến nàng sởn tóc gáy kia.

Lam Lăng Nguyệt thấy cuối cùng bên tai cũng được yên tĩnh, liền từ Bích Thủy đầm đi về phía Nguyệt Thanh uyển.

Bấy giờ Sở Lưu Ly đang kể khổ cho Sở tướng quá trình mình bị Lam Lăng Nguyệt bắt nạt, Sở tướng phu nhân cực kì phẫn nộ, con gái của bà được nuông chiều từ bé, tại sao có thể bị một con nha đầu lỗ mãng hàng thương gia bắt nạt chứ.

Khác với Sở phu nhân chính là Sở tướng thì lại không thể hiện ra rõ ràng như kia, mặc dù ông ta cũng rất tức giận, nhưng ông ta không thể mạo muội đắc tội Lam Lôi Ngạo được, dù sao lần này ông ta nhận mật lệnh của hoàng thượng mới tới thăm, có thể thấy địa vị của Lam Lôi Ngạo đối với hoàng thượng, liền điều chỉnh lại sắc mặt, cười nhạt nhìn Lam Lôi Ngạo ở trên giường một chút, xoay đầu cố ý lớn tiếng quở trách Sở Lưu Ly nói: “Lưu Ly, cha dạy con ở Tướng phủ thế nào, bước ra khỏi cửa thì là khách, có người khách nào lại bắt nữ nhi chủ nhà người ta hành lễ không hả, nhớ kỹ Sở gia tổ huấn, phải có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, bước ra khỏi cửa chính là đại diện cho Sở gia, không được làm loạn ỷ thế hiếp người, không được không hiểu quỷ củ mà đánh chửi lung tung, càng không được phàn nàn, dù sao chúng ta là khách, khách phàn nàn không phải gây khó dễ cho chủ nhà à.”

Giọng nói của Sở Bác lớn như vậy đương nhiên mục đích chủ yếu là để Lam Lôi Ngạo nghe được, Lam Lôi Ngạo nghe thấy những lời này của Sở Bác, bề ngoài thì đang phê bình Sở Lưu Ly, kỳ thật là đang nói mình không biết dạy con, gia giáo thiếu hụt, còn bao che việc nữ nhi hành hung trước mặt mọi người, nghe đến đó sắc mặt Lam Lôi Ngạo đương nhiên là không tốt, Lam Lăng Nguyệt sinh sự khắp nơi, từ trước đến nay không biết cái gì gọi là ngừng nghỉ. 

“Sở tướng, Sở phu nhân, là Lam mỗ không biết dạy con, bây giờ Lam mỗ sẽ gọi tiểu nữ tới bồi tội với Sở cô nương.” Lam Lôi Ngạo đè nén cảm xúc trong lòng, dặn dò Hoa di nương đi tìm nghịch nữ Lam Lăng Nguyệt tới đây.

Sở Bác thấy Lam Lôi Ngạo lên tiếng, nên không nhiều lời nữa, mục đích của ông ta đã đạt được, hiện tại việc ông ta cần làm là nhìn xem Lam Lôi Ngạo sẽ giải thích cho mình thế nào.

Hoa di nương cũng cảm thấy nhiệt độ trong phòng trở nên lạnh dần, lầm bầm trong miệng không phải là Lam Lăng Nguyệt lại gây chuyện chứ, rồi vội vã ra cửa tìm Lam Lăng Nguyệt.  

Dọc theo con đường này Lam Lăng Nguyệt cũng không bắt gặp Sở Lưu Ly tới tìm nàng hỏi tội, trong lòng còn đang khinh bỉ nàng ta một trận, đúng là cái loại thùng rỗng kêu to, thế mà nàng vừa trở về Nguyệt Thanh uyển, còn chưa kịp ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng Hoa di nương gọi ầm.

“Lam Lăng Nguyệt, đi ra nhanh lên, tự mình làm ra chuyện tốt xong rồi trốn chui trốn nhủi.” Hoa di nương sinh ra là hí tử, kĩ năng âm cao coi như được dùng tới, cất cao chất giọng chua chát hét to lên.

Tai Lam Lăng Nguyệt ong ong, vì phòng ngừa tiếng kêu la của Hoa di nương gây hại lần nữa, vội đi ra từ trong phòng. 

“Hoa di nương, nếu như ngươi muốn hát hí khúc trở lại, vậy ta không ngại giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.” Lam Lăng Nguyệt không đợi Hoa di nương mở miệng, liền giành trước một bước.

“Bớt lời mỉa mai đi, lần này ngươi gặp rắc rối lớn rồi, ngươi dám đánh thiên kim Sở tướng, lão gia nổi giận sai ta tới tìm ngươi đó.” Sắc mặt Hoa di nương khẽ biến, sau đó đè thấp giọng nói rõ ý đồ đến.

Lam Lăng Nguyệt nghe xong liền không nhiều lời nữa, vòng qua Hoa di nương tiến về cửa ra Nguyệt Thanh uyển.

“Ngươi đi đâu vậy, chờ ta đã.” Hoa di nương thấy Lam Lăng Nguyệt không nhìn thẳng vào mình mà có vẻ đang muốn ra khỏi uyển, trong lòng không khỏi có chút bực bội.

“Hoa di nương, bà cầm tinh con heo à, không phải bà bảo ta tới Bích Thủy uyển ư, hiếm lắm mới được ta phối hợp, bà còn không nhanh cái chân lên, thời giờ của ta rất quý giá đó, đi sớm về sớm, lát nữa ta còn có việc, không có nhiều thời gian chơi đùa cùng các ngươi như vậy đâu.” Lam Lăng Nguyệt xoay người coi thường Hoa di nương một trận, nàng chẳng có sức châm chọc nữ nhân này.

Bởi vì Lam Lăng Nguyệt là người tập võ đương nhiên nhịp bước chân sẽ nhanh lẹ, còn Hoa di nương thì thê thảm, đuổi sát phía sau, không ngừng thở hổn hển, cùng bước đi với Lam Lăng Nguyệt thật sự quá sức mệt mỏi, sau khi tới Bích Thủy uyển, vẻ mặt Lam Lăng Nguyệt thảnh thơi, còn Hoa di nương lại thở hổn hển, búi tóc xộc xệch rối loạn.

Hoa di nương sửa sơ lại dung nhan rồi dẫn Lam Lăng Nguyệt tiến vào căn phòng, sao đó báo lại với Lam Lôi Ngạo. 

Mà nhóm ba người Sở gia sau khi Lam Lăng Nguyệt vào phòng, ánh mắt không hề rời đi, vẻ mặt u oán, đặc biệt là Sở Lưu Ly thật sự hận không thể ăn thịt nàng.

“Mấy ngày không gặp bình phục nhanh ghê, ông tìm ta có chuyện gì.” Lam Lăng Nguyệt không nhìn thẳng vào nhóm ba người Sở gia, mà nhìn chằm chặp vào Lam Lôi Ngạo, cũng năm ngày rồi chưa tới gặp tra cha này, nhìn sắc mặt bình phục không tệ lắm, đoán qua tháng 11 có thể xuống giường. 

“Nghịch nữ, còn không mau quỳ xuống bồi tội với thiên kim Sở tướng, xem ngươi làm ra chuyện tốt gì kìa, ta thật sự hận không thể.” Nói được một nửa Lam Lôi Ngạo ngậm lại miệng, miễn cưỡng nuốt xuống ba chữ đánh chết ngươi, ông không thể lại ra tay với Lam Lăng Nguyệt, gã áo đen kia sẽ không bỏ qua cho mình, hơn nữa bây giờ mạng của ông đang nằm gọn trong tay gã rồi. 

“Hóa ra ngươi chính là thiên kim Lam gia, lớn lên cũng bình thường, người ngợm gương mặt chẳng có lấy một chút khí chất tiểu thư khuê các, lúc giơ tay nhấc chân cũng đậm chất quê mùa, vẻ mặt thì kiêu ngạo ngang ngược, như vậy chẳng giống nữ tử tí nào, may mà ngươi sinh ra ở Lam gia, nếu ngươi sinh ra ở Sở gia chúng ta, ta đã đuổi ngươi ra khỏi nhà từ lâu rồi.” Sở phu nhân thấy Lam Lăng Nguyệt vẫn bày ra vẻ mặt không coi ai ra gì, càng căm giận không thôi.

“Nhìn tuổi tác của bà và trang phục đều thuộc cấp bậc bà bác, bà hẳn chính là mẫu thân của Sở Lưu Ly đúng chứ, nếu bà đã đánh giá về cử chỉ của ta, vậy thì theo lễ phép ta cũng phải nhận xét qua về bá chứ, từ cổ trở lên trang sức bằng vàng nặng nề, không hề cảm thấy vui vẻ, mập ú, búi tóc quê mùa, trong lúc giơ tay nhấc chân không hề có tí khí chất của một phu nhân, tuy nhiên được cái màu sắc trang sức bằng vàng của bà đúng là tiệp với màu da của bà đấy, hoàng kiểm bà*, tạng người béo phệ, khoa trương hư vinh.” Lam Lăng Nguyệt khịt mũi coi thường, đẳng cấp như này thôi mà cũng đòi gây chiến với nàng, Sở phu nhân này giống như con gà chọi đã già là cùng.

(Hoàng kiểm bà: mụ bà luống tuổi đã có chồng.)

“Ngươi ---- ngươi dám nói ta như vậy, đồ ranh con đĩ điếm này, xem ta trừng phạt ngươi.” Sở phu nhân kị nhất người khác nói mình là hoàng kiểm bà, Lam Lăng Nguyệt nói như thế, bà liền mất bình tĩnh, vén tay áo làm ra bộ dạng muốn đánh nhau, không khí tức khắc lạnh đến mức bất động bắt đầu phát sinh biến hóa, mùi thuốc súng không ngừng nồng đượm.

“Lam Lôi Ngạo ngươi dậy con như thế hả, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, nếu như hôm nay ngươi không giải thích cho ta, vậy đừng trách ta đắn đo một vài nhân tố.” Sở Bác sau khi thấy phu nhân của mình nhận lấy sự công kích, đương nhiên không thể đứng bên quan sát được, càng tạo áp lực cho Lam Lôi Ngạo trên giường bệnh.

“Nghịch nữ, ngươi còn đứng ì ra đó làm gì, còn không mau dập đầu bồi tội, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm cho cả Lam gia vì ngươi mà bị liên lụy, ngươi mới bằng lòng dừng.” Lam Lôi Ngạo đấm mạnh vào cạnh giường, bây giờ hông của ông ta đang bị thương vẫn chưa đi lại được, ông có lòng nhưng không đủ sức, huống hồ Lam Lăng Nguyệt căn bản không mắc bẫy ông.

“Nếu như ta có bản lĩn có thể liên lụy tới Lam gia ngươi, vậy tại sao ta lại không làm cơ chứ, Sở tướng, ông có dám hỏi nữ nhi ông xem thử ai mạo phạm ai trước không, ông có dám để nữ nhi ông nói ra nàng ta bị té ngã ở trong hoàn cảnh như nào không, miệng ta đầy ô ngôn uế ngữ, vậy phu nhân ông thì gọi là gì? Vừa mới tiến vào, ta còn chưa kịp nói cái gì, thế mà phu nhân ông đã dùng những từ gì, miệt thị ta không có một câu đúng, đây là gia giáo ở Sở gia các ngươi à?” Lam Lăng Nguyệt bày ra vẻ mặt châm biếm, nàng khinh bỉ bộ dạng con hổ giấy của Lam Lôi Ngạo.

“Cãi chày cãi cối, gia giáo của nữ nhi ta không nhọc ngươi lo lắng.” Sắc mặt Sở Bác khẽ biến, không khỏi liếc nhìn Lam Lăng Nguyệt, dưới tình hình như vậy nàng cũng không hề tỏ ra e sợ chút nào, ngược lại là những câu dọa người sợ hãi, phản ứng kiểu này thật sự không giống một nữ tử mười bốn tuổi nên có. 

“Có thể có ngàn vạn cách nói, nhưng chân tướng chỉ có một, Sở Lưu Ly, lúc ta tới Bích Thủy đầm có phải ngươi không nói hai lời liền vươn tay định đánh ta không, còn ăn nói bừa bãi rằng cha ngươi là thừa tướng, ta là nữ nhi nhà thương gia, kém một bậc, nhìn thấy ngươi phải quỳ xuống, mà ta bắt nạt ngươi càng là lời nói vô căn cứ, ngươi muốn đánh ta, ta tự vệ nên túm được tay của ngươi, ngươi bảo ta buông tay nên ta mới buông tay, sau đó tự ngươi ngã xuống đất rồi khóc ầm lên rời đi, có phải là sự thật không?” Lúc Lam Lăng Nguyệt đối diện Sở Bắc, kể hết chuyện đã xảy ra không sót một chữ.

“Ngươi nói bậy, chính ngươi đẩy ta, chính ngươi bắt nạt ta.” Sở Lưu Ly không nghĩ tới Lam Lăng Nguyệt sẽ kể hết từng chi tiết ra, mặt không khỏi đổi sắc, lời nói cũng trở nên ấp a ấp úng.

“Ta nói bậy ư, thế thì nếu trên tay ngươi vẫn giữ vết tích thì không phải nói bậy chứ.” Lam Lăng Nguyệt không nói hai lời, tiến lên bắt lấy tay phải Sở Lưu Ly, chỗ cổ tay do lôi kéo mà để lại một vết đỏ vô cùng chói mắt.

Sở Bác có thể làm tới vị trí Thừa tướng tất nhiên không phải người tầm thường, thông qua phản ứng của nữ nhi và tóm tắt của Lam Lăng Nguyệt, ông đại khái hiểu được nguyên do, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, ánh mắt nhìn Sở Lưu Ly cũng biến thành nghiêm khắc, nữ nhi này đúng là bị mình nuông chiều thành hư, lần này xem như ông quá đỗi mất mặt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.