Sau khi Lam Lôi Ngạo ra khỏi Vân Thanh uyển, ông đi thẳng tới Mặc uyển, lúc này Kiều Phi Nhi đang sai người dọn đồ ăn sáng, tối hôm qua, đến tận đêm khuya bà mới ngủ, đôi mắt hốc hác.
“Phi Nhi, ta đã trở lại, nàng đang mang thai, sao còn đích thân chuẩn bị đồ ăn sáng.” Vừa bước vào tiền sảnh, ông nhìn thấy Kiều Phi Nhi đang bưng một tô cháo ngân nhĩ đặt lên trên bàn.
“Lão gia, người đã trở lại rồi, thiếp không biết là người đã ăn sáng ở chỗ tỷ tỷ hay chưa, sợ người còn chưa ăn nên thiếp đã chuẩn bị cháo ngân nhĩ cho người.” Lúc Kiều Phi Nhi nghe thấy tiếng ho của Lam Lôi Ngạo ở trước Mặc uyển, bà ta đã lấy tô cháo từ tay của Đào Hồng, bà muốn người nam nhân này phải phải cảm thấy áy náy về chuyện tối hôm qua.
“Khiến nàng phải khổ rồi.” Lam Lôi Ngạo rất hưởng thụ cảm giác được nữ nhân của mình quan tâm, cảm giác này không thể nào có được từ Thu Nhược Thủy, đây là một trong những lý do mà ông sủng ái Kiều Phi Nhi.
“Sao thiếp lại khổ được chứ, người chính là tất cả của thiếp, vì người, thiếp sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện.” Kiều Phi Nhi vuốt cái bụng hơi nhô ra của mình, cười với Lam Lôi Ngạo.
Lam Lôi Ngạo ngồi xuống, nhìn bàn đầy thức ăn, ông hơi nhíu mày, dù sao thì ông cũng đã ăn một ít ở Vân Thanh uyển rồi, bình thường thì ông không ăn nhiều vào bữa sáng.
Kiều Phi Nhi phát hiện ông hơi nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-doc-sung-sat-phi/2463762/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.