“Không nói nữa, vậy thì mau hầu hạ lão gia thật tốt đi.” Lam Lôi Ngạo nói xong thì bước tới, bắt đầu xé rách y phục của Thu Nhược Thủy, lần này là bà ấy tự dâng tới cửa, ông không mạnh mẽ muốn cho đủ thì làm sao mà được.
Xoẹt xoẹt... Nhìn y phục màu trắng của mình bị Lam Lôi Ngạo xé rách một cách thô bạo, Thu Nhược Thủy không hề phản kháng, khóe mắt của bà tràn ra một giọt nước mắt trong suốt, Lam Lôi Ngạo mạnh mẽ kéo bà tới giường.
“Lão gia sủng ái ngươi, vậy mà ngươi cảm thấy uất ức sao?” Ông hung hăng hôn xương quai xanh của Thu Nhược Thủy, nhìn giọt nước mắt trong suốt đang chảy xuống kia, Lam Lôi Ngạo chau mày, nữ nhân này đã từng là người ông yêu nhất, hiện tại, bà ấy lại xem ông như người lạ.
“Sao thiếp lại dám uất ức chứ, thiếp chỉ hi vọng sau ngày hôm nay, người có thể đến Nguyệt Thanh uyển thăm Nguyệt nhi nhiều hơn, cho dù là thỉnh thoảng đến gặp cũng được, ít nhất cũng mong người hãy biểu hiện sự quan tâm của một phụ thân.” Thu Nhược Thủy không hi vọng ở trong lòng nữ nhi của mình bị ám ảnh, bà muốn cho nàng có được một tình thương trọn vẹn của phụ thân.
“Hừ, tướng mạo của Lam Lăng Nguyệt bình thường, đầu óc ngu ngốc, đến cả chữ cũng không biết, giống y như một đứa phế vật, ta nuôi nó ăn uống cũng may cho nó lắm rồi.” Cứ nhắc tới Lam Lăng Nguyệt, thì Lam Lôi Ngạo lại phát bực, nhị nữ nhi của ông - Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-doc-sung-sat-phi/2463761/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.