Trúc Hân mơ màng tỉnh dậy, cô mở mắt ra nhìn xung quanh. Nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường, nhà cửa thì rối tung cả lên.
"Đau đầu quá ".
Cô ngồi dậy, nhìn thấy cơ thể vẫn còn lành lặn không bị thương. Cô có chút bất ngờ, nhớ lại hôm qua rõ ràng cô bị Đại Thông ra tay rất nặng còn bị ném xuống lầu nữa.
Đang mông lung suy nghĩ thì Đại Vĩnh từ ngoài phòng khách đi vào.
“Em tỉnh rồi à?. Tôi lo cho em lắm đấy”.
Đại Vĩnh vừa nói xong, Trúc Hân ném cái gối vào người của hắn.
" Anh có biết hôm qua tôi đã gặp phải chuyện gì không hả?. Xém nữa là không còn gặp được anh nữa rồi. "
Trúc Hân vừa nói vừa khóc, Đại Vĩnh nhìn cô hắn cảm thấy rất vui vì cô sợ không gặp được mình.
Đại Vĩnh nhẹ nhàng đi tới ôm Trúc Hân vào lòng nhỏ giọng an ủi. " Tôi xin lỗi, trong lúc tôi trở lại tìm em tôi gặp sự cố nên mới đến trễ. Xin lỗi vì đã làm em sợ. Sau này tôi sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa. Em đừng khóc. "
Trúc Hân nghe hắn nói cô mới cảm thấy được an ủi phần nào. Mặc dù trước đây cô rất ghét hắn nhưng bây giờ lại không. Nhìn thấy hắn lúc nào cũng cố gắng bảo vệ mình nên cô đã xiêu lòng.
"Này, tôi có chuyện muốn hỏi. " Trúc Hân lau nước mắt, ngước nhìn Đại Vĩnh.
“Em nói đi, tôi nghe đây”.
" Đại Thông nói anh đã chờ tôi ba kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-cuong-vo/3569729/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.