Trúc Hân mơ màng tỉnh dậy sau một đêm bị dày vò. Cả người đau nhức đến nỗi không nhấc nỗi tay chân lên.
“Mình vẫn còn sống sao?. Cứ tưởng là chết luôn rồi chớ”.
Thấy cái tên hành hạ mình vẫn còn đang ngủ say trên giường, Trúc Hân tức lắm muốn đánh hắn một trận nhưng bản thân chẳng còn sức lực.
Đại Vĩnh mở mắt ra nhìn thấy Trúc Hân đang nhìn mình bằng ánh mắt uất hận.
"Ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm mà. Hay là em muốn cùng tôi vận động tiếp. "
Trúc Hân nghe mấy từ không có liêm sỉ của Đại Vĩnh, cô ngồi dậy lấy cái gối đang nằm đánh vào người của hắn.
“Đáng ghét, anh dám lợi dụng lúc tôi say rượu để giở trò với tôi. Anh là đồ xấu xa”.
Cô vừa mắng vừa đánh, đến khi mệt nhừ mới dừng tay. Đại Vĩnh thấy cô ngừng đánh mới mỉm cười rồi nói.
"Em đã hết tức giận chưa?. Rõ ràng hôm qua cả hai chúng ta đều rất thăng hoa mà. Em trách tôi gì chứ, nếu không thích em có thể đẩy tôi ra mà. "
Trúc Hân trừng mắt nhìn Đại Vĩnh, cô bây giờ chỉ hận không thể giết hắn.
"Đẩy anh ra hả?. Anh dùng tà thuật của khống chế thì tôi đẩy anh ra kiểu gì? "
Đại Vĩnh cười hì hì, hắn đưa tay nhéo má của Trúc Hân một cái. Rồi bước xuống giường.
"Hôm nay là chủ nhật mà, em nên ngủ thêm đi. Tôi cho người chuẩn bị đồ ăn cho em. "
Trúc Hân nhìn Đại Vĩnh, cái tên này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-cuong-vo/3569725/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.