Sáng hôm sau, thằng Huy đã tranh thủ tới bệnh viện thăm Trúc Hân. Nó còn chu đáo làm giấy xuất viện cho cô rồi mới đi làm.
Trúc Hân trở về căn nhà nhỏ của mình, cô nằm dài trên giường hít thở không khí quen thuộc.
"Xém chút nữa là không nhìn thấy Mặt Trời rồi. "
Cô đang vui vẻ hưởng thụ cảm giác sống lại thì cảm thấy giường mình bị lúng xuống. Cô mở mắt ra nhìn.
"Này sao anh lại ở đây? " Trúc Hân nhìn thấy Đại Vĩnh nằm cạnh mình liền hỏi.
" Nhà của tôi mà, tôi ở đây em có ý kiến gì? "
Nhìn thấy gương mặt trơ trẽn của hắn, cô lấy cái gối bên cạnh ném vào hắn.
"Ai cho anh ở đây? Mau trở về ma giới gì đó của anh đi! ".
Đại Vĩnh ngơ ngác nhìn cô, gương mặt có chút uất ức. " Em chưa nghe câu vợ ở đâu thì chồng ở đó sao?. Nếu em đuổi tôi về ma giới thì em cũng phải đi cùng tôi. "
Trúc Hân tức mà không nói nên lời, cô không muốn bị kéo về nơi tăm tối kia đâu. " Được rồi, anh cứ ở đây đi. Nhưng tiền nhà, tiền điện, tiền nước anh phải chia với tôi. "
Đại Vĩnh nhìn cô bật cười. " Gì hả?. Có ai như em không bắt một con quỷ mà chỉ có mình em thấy chia tiền nhà sao?. Này tiền của tôi em dám sài không đấy?. "
Cô nghĩ lại cũng phải, hắn là quỷ mà có ai nhìn thấy hắn đâu. Mà tiền của quỷ làm bằng gì thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-cuong-vo/3569717/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.