Đại Vĩnh nhìn chằm chằm vào người Trúc Hân, cảnh xuân phơi phới làm hắn khẽ nuốt nước bọt. Cô lúc này vừa hoang mang vừa sợ hãi chẳng lẽ cô phải chết theo kiểu này sao.
Thấy Đại Vĩnh bắt đầu trèo lên người mình Trúc Hân nhìn hắn đôi mắt đã ngấn nước từ khi nào, cô nhỏ giọng nói với hắn.
"Đại Vĩnh, anh... Anh đừng làm tôi sợ".
Đại Vĩnh vẫn mặc kệ lời nói của cô, hắn cúi người cắn phập vào cổ Trúc Hân. "A.. ".
Trúc Hân nhíu mày cắn răng chịu dựng cơn đau, sau khi lấy đủ lượng máu. Hắn nhìn vào vết thương trên người, sau khi hút máu của cô nó đã bắt đầu lành lại cũng chẳng còn đáng sợ như trước
Đại Vĩnh mới ngước nhìn cô, thấy cô khóc nấc lên hắn mới biết bản thân đã làm hơi quá.
"Ngoan đừng khóc, tôi hơi mạnh tay với em rồi ".
Đại Vĩnh lau nước mắt cho Trúc Hân, hai mắt đã đỏ hoe hắn hôn lên mắt cô.
" Anh bị sao vậy... anh muốn giết tôi sao? "
"Không phải em đừng khóc nữa, tôi không có máu người sẽ trở nên mất kiểm soát ".
Đại Vĩnh nhìn xuống mới phát hiện ra cô không mặc quần áo,
Trúc Hân vẫn chưa kìm được nước mắt, hắn hôn lên trán lên má rồi trượt xuống cổ nhìn qua vết cắn nó vẫn còn ứa máu, Hắn lấy tay che lên chỗ đó vết thương liền biến mất.
"Anh muốn làm gì nữa ".
Trúc Hân khó chịu nhìn Đại Vĩnh cô nhìn ánh mắt của hắn liền biết hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-cuong-vo/3569708/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.