Buổi tối Trúc Hân trở về nhà., vừa mở đèn lên cô nhìn thấy Đại Vĩnh đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa.
" Em về rồi sao? ". Thấy cô không trả lời hắn nhíu mày nhìn cô.
" Em chán ghét tôi tới vậy à "
Trúc Hân cất túi xách vào tủ rồi đi ra sau bếp. Vưa mở đèn lên đập vào mắt cô là một bàn thức ăn còn nóng hổi.
"Chuyện này là sao? ". Cô quay lại lạnh giọng hỏi Đại Vĩnh. Hắn nhìn cô ôn nhu nói
" Tôi chuẩn bị cho em đó, mau ăn đi sau này đừng ăn mì gói nữa "
' Chuyện của tôi không cần anh lo "
Đại Vĩnh giễu cợt nói. "Em là vợ của tôi thì tôi phải lo cho em"
Trúc Hân nhìn mấy món ăn nóng hổi trên bàn bụng cô cứ sôi lên. Đại Vĩnh biết cô đói bụng nên chủ động đi tới kéo ghế cho cô.
" Ngồi xuống đi đừng ngại gì hết, cứ tự nhiên như ở nhà "
Trúc Hân ngước lên nhìn hắn. " Đây là nhà tôi! "
Hắn nhìn cô cười tươi " Nhà của chúng ta mới đúng."
Cô gắp thử một ít thịt bò trong đĩa đưa vào miệng. 'Ngon quá ".
Nhìn thấy cô thích thú như vậy hắn liền nói.
''Những món này đều do đầu bếp nổi tiếng nấu nên phải ngon rồi ".
"Đừng nói với tôi anh dùng phép để bắt người ta nấu ăn nha".
Đại Vĩnh mỉm cười cô đúng là rất hiểu hắn. Trúc Hân đang ăn ngon miệng bỗng dừng lại cô nhìn hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-cuong-vo/3569706/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.