Cô đứng giữa phòng họp, nhìn chằm chằm vào người của Đại Vĩnh, hắn vẫn ngồi trên chiếc ghế chủ tịch kia vẻ mặt kiêu ngạo làm cô muốn đánh vô cái mặt láo toét đó một cái.
"Cô ra khỏi phòng họp đi, hôm nay ở lại dọn dẹp phòng làm việc cho tôi "
. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt.
"Thưa chủ tịch, tôi đến đây để làm việc chứ không phải làm lao công! ".
Trúc Hân thẳng thừng đáp trả, Đại Vĩnh nghiêng đầu thái độ vẫn không đổi.
" Đây là mệnh lệnh, nhưng cô không làm cũng không sao ".
Trúc Hân giận tím người, cô biết hắn ta cố ý làm khó mình. Nhưng vì công việc này cô đành cắn răng nhẫn nhịn.
"Tôi dọn là được chứ gì ".
Đại Vĩnh nhếch mép ra lệnh cho cô đi ra ngoài. "Tốt lắm bắt đầu đi".
Nhìn thấy gương mặt đắt ý của hắn cô chỉ hận không thể giết hắn.
Sau khi ra khỏi phòng họp. Trúc Hân đi lấy dụng cụ dọn vệ sinh đến trước cửa phòng chủ tịch.
" Đáng ghét tôi sẽ trả đủ cho anh! "
Trúc Hân hằn học sắp xếp lại mấy đống hồ sơ trên bàn của hắn rồi lau dọn cửa sổ, rồi lau dọn bàn làm việc.
Cô vừa làm vừa tức, hắn rõ ràng muốn chèn ép cô mà.
"Đáng ghét ".
"Em đang chửi tôi à". Đại Vĩnh lên tiếng làm Trúc Hân giật cả mình làm rơi cái bảng tên của đại Vĩnh xuống đất.
Cô quay lại nhìn thấy hắn đang đứng sau lưng mình.
"Tôi... tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-cuong-vo/3569705/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.