Sở Ương đứng trên ban công tầng hai nhìn xe của Triệu Sầm Thương chậm rãi lái đi.
Cánh cửa ban công có tiếng động, Lâm Kỳ lặng lẽ đến sau lưng cậu, thổi khí bên tai cậu làm Sở Ương giật mình, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái. Lâm Kỳ cười tí tửng đặt cằm lên vai Sở Ương, "Tiểu Ương, em chưa nói cho tôi biết làm thế nào em tìm được nơi này?"
Sở Ương hắng giọng, "Là học trò anh nói cho em biết đó."
"Học trò? Tiểu Triệu hả? Nhưng cậu ấy chưa từng tới đây mà. Tôi cứ tưởng là do Bạch Điện không quản nổi miệng mình."
"Không phải đại minh tinh, là người tên Bách Hoằng Vũ."
Sở Ương rõ ràng nhận thấy Lâm Kỳ thay đổi cảm xúc. Hắn đứng thẳng người, nắm vai Sở Ương xoay người cậu lại đối mặt với mình, "Sao em biết cậu ta?"
"Cậu ta theo dõi em." Sở Ương nói, sắc mặt không tốt lắm. Vừa nhớ tới cái mặt baby tỏ vẻ khiêu khích cậu thì tức không chịu được, "Em phải cảm ơn cậu ta, đâu phải ai cũng biết anh trốn ở nơi quái quỷ nào chứ."
Lâm Kỳ buồn cười, "Tôi nghe cứ như em còn giận vậy?"
"Anh không ừ hử tiếng nào đã đi mất, giờ lại không cho em tức giận à? !" Sở Ương càng nói càng bực, "Như thể toàn thế đều biết anh ở đâu, mẹ nó chỉ có mình em là không biết thôi!"
Chỉ những lúc Sở Ương phiền lòng nhất mới nói tục chửi thề, Lâm Kỳ vội vàng kéo tay Sở Ương làm nũng, "Đừng giận tôi mà Tiểu Ương, cũng do tôi sợ em thấy bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuc-phat-song-truc-tiep/996681/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.