Hạ Mộc thoát giầy, thấy sắc mặt Tử Tang hơi tái, vội vàng đến cạnh nàng, dè dặt hỏi: “Tiểu thư, ngài sao thế?”
Tử Tang nhìn Hạ Mộc, mờ mịt nói: “Hình như em đã quên chuyện gì đó, rất nghiêm trọng.”
Trong lòng Hạ Mộc tê rần, bản thân chui vào trong chăn, ôm Tử Tang, hôn lên mặt nàng, trấn an : “Tiểu thư, đừng nghĩ, quên thì quên, không sao cả.”
Tử Tang phân vân một lúc, gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Mộc. Hắn động lòng, hôn lên mắt nàng, sau đó là cái mũi, tiếp theo là đôi môi hé mở, lưu luyến không rời.
Tử Tang quên mất chuyện bản thân lo lắng, trầm mê trong cơn sóng tình. Không biết từ lúc nào, hai người không còn mảnh vải, cơ thể dán chặt vào nhau. Nụ hôn của Hạ Mộc từ từ dừng trên vành tai Tử Tang, khẽ cắn một lúc, rồi lui xuống vùng cổ nàng, hôn nhẹ.
Cổ là nơi mẫn cảm của Tử Tang, rất sợ ngứa, bị Hạ Mộc hôn nhẹ. Nàng cười ha ha tránh né, hắn hôn đến nghiện, đêm nay hắn không cần kìm nén bản thân **, đâu thể để nàng trốn. Hắn cúi đầu càng sâu, môi dùng lực, bàn tay cũng vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng. Tử Tang bị khiêu khích, tiếng cười biến thành rên rỉ, nàng cảm thấy hiện tại Hạ Mộc tuyệt đối không ngốc, mà cảm giác có chút quá lợi hại.
Nghe thấy tiếng ngân nga mê người ấy, dục hỏa trên người Hạ Mộc càng bừng lên. Hắn cảm giác cả người hừng hực như có lửa đốt, khi dán chặt với Tử Tang, hắn thấy vừa nóng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ve-dien-vien/1313846/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.