Chương trước
Chương sau
Cha ơi, Mộc Đầu thẩm thẩm còn đầu gỗ hơn cả chú Mộc Đầu.” Song Hỉ nghiêng đầu, tò mò nhìn Tử Tang. Còn Tức Mặc Tử Tang cũng không tự giác được nhíu mày. Nàng đã từng nàng nghe nói lời của trẻ con là chân thực nhất, phản ứng cũng trực tiếp nhất. Nhưng hiển nhiên lời này sai rồi, sao nàng có thể đầu gỗ hơn Hạ Mộc chứ?
Gần qua năm cũ, Hạ Mộc không cần chạy loạn bên ngoài nữa. Hắn hết làm việc nhà rồi lại quản lý sân, làm chỗ này rồi lại làm chỗ khác. Nếu không thì lại đan một ít giỏ trúc vân vân, tay chưa bao giờ ngừng lại.
Hừm, mặc kệ lúc nào thì Hạ Mộc đều không ngồi nhàn hạ được.
Mà Tức Mặc Tử Tang gần đây giống như không làm gì, vẫn thích đọc sách, mỗi ngày ngủ hơn hai canh giờ, bình thường lại vào trong rừng trúc tản bộ, cũng không có chuyện gì cần làm.
Cuộc sống của nàng chẳng những trạch, hơn nữa càng giống sâu gạo hơn cả những ngày ở Tức Mặc phủ.
Thực ra Tức Mặc Tử Tang cũng cảm thấy cuộc sống của mình hơi buồn tẻ, không có chuyện gì không làm. Cũng không phải không có việc gì để làm thật mà là nàng chưa chắc sẽ ở lại đây bao lâu, tất nhiên không nên làm gì cả. Nàng đang đợi, chờ thời gian trôi qua, đến ngày có thể tự do thật sự.
Ba ngày trước ngày trừ tịch, Hạ Mộc muốn đem chỗ con mồi trong nhà mang đi bán, mặt khác còn phải đặt mua ít hàng tết. Tử Tang suy nghĩ một lúc, quyết định đi cùng Hạ Mộc lên thị trấn. Đây là lần đầu tiên sau khi nàng đến Hạ Hà thôn ra khỏi cửa.
Đi chợ cùng Hạ Mộc, rất nhanh đã tìm được một quầy hàng.
Hiện tại là mùa đông, huống hồ vẫn là gần cuối năm, động vật hoang dã đã thiếu lại càng thiếu, cho nên đồ của Hạ Mộc bán hết rất nhanh. Đương nhiên trong đó cũng có phần vì Hạ Mộc không muốn Tử Tang chờ lâu lại nhàm chán, nên hắn cũng bán với giá rẻ hơn.
Giờ ở ngã tư đường rất náo nhiệt, Tử Tang và Hạ Mộc đi dạo, nhìn đến cái gì cần thì mua.
“Hạ Mộc.”
Đột nhiên một tiếng nói vang lên.
Nhìn lại…
Cách đó không xa, một người đàn ông còn trẻ với làn da ngăm đen, vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nhìn bên này, dung mạo phổ thông, nhưng là khí chất của hắn ổn trọng ôn hòa, tay phải nắm tay một bé gái năm tuổi, tay trái kéo tay một bé trai bảy, tám tuổi.
Hai đứa bé này khá giống nhau, đều có đôi mắt to đen láy sáng ngời, cũng vui vẻ gọi một tiếng, “Mộc Đầu thúc thúc.” Trăm miệng một lời, trong giọng nói thanh thúy có tính non nớt đặc thù của trẻ con.
“Lê đại ca, Thạch Đầu, Song Hỉ.” Hạ Mộc cao hứng đáp lại, tiến lên thân thiết sờ đầu hai đứa trẻ.
“Cô gái này là?” Chàng trai được Hạ Mộc gọi là Lê đại ca nhìn Tử Tang hỏi.
Hạ Mộc vi lăng, theo bản năng muốn giới thiệu là tiểu thư của hắn, nhưng sau đó lại nghĩ không thể giới thiệu như vậy, vội gật gật đầu, “Vâng.”
“Tử Tang, đây là Lê Tường Lê đại ca trong thôn chúng ta. Hai đứa bé là con của Lê đại ca, nam là Thạch Đầu, nữ là Song Hỉ, cũng sống ở phía nam thôn mình.” Hạ Mộc giới thiệu với Tử Tang.
Hôm nay tâm trạng Tử Tang không tệ. Sau khi nghe Hạ Mộc giới thiệu, nàng gật đầu. Tuy nàng không nói gì nhưng Hạ Mộc nhìn thấy cũng rất vui mừng. Vốn dĩ hắn còn lo lắng, chiếu tính tình bình thường lãnh đạm của tiểu thư, có khả năng sẽ không quan tâm đến lời hắn giới thiệu, đến lúc đó Lê đại ca sẽ xấu hổ. Huống hồ trở về thôn, hắn sẽ đến chơi nhà Lê đại ca. Hắn không muốn tiểu thư nhà mình có ý tưởng không tốt gì đó, nhưng hắn thật sự hi vọng tiểu thư có thể đồng ý với chuyện hắn kết giao bạn bè.
Tuy gật đầu, nhưng Tử Tang nhìn vẫn lãnh đạm. Lê Tường cũng không cảm thấy Tử Tang lãnh đạm, nói với hai đứa bé: “Thạch Đầu, Song Hỉ, chào thẩm thẩm đi.”
“Mộc Đầu thẩm thẩm hảo.” Hai đứa bé lại trăm miệng một lời chào, giống như đã được huấn luyện vậy, một bên vẻ mặt hồn nhiên tò mò nhìn Tử Tang, nhưng vẫn chủ động thêm hai chữ đầu gỗ.
Tức Mặc Tử Tang vi lăng, không biết tại sao nàng đột nhiên không biết nên đáp lại hai đứa bé này thế nào.
“Cha ơi, Mộc Đầu thẩm thẩm còn đầu gỗ hơn cả chú Mộc Đầu.” Song Hỉ nghiêng đầu, tò mò nhìn Tử Tang.
Còn Tức Mặc Tử Tang cũng không tự giác được nhíu mày. Nàng đã từng nàng nghe nói lời của trẻ con là chân thực nhất, phản ứng cũng trực tiếp nhất .
Nhưng hiển nhiên lời này sai rồi, sao nàng có thể đầu gỗ hơn Hạ Mộc chứ?
“Không được nói lung tung, mau xin lỗi thẩm thẩm đi.” Giọng nói Lê Tường rất nhẹ rất ôn hòa, đã không ủng hộ lại còn kiên quyết bắt con gái xin lỗi.
“Thực xin lỗi, Mộc Đầu thẩm thẩm.” Song Hỉ tuyệt đối là đứa bé biết nghe lời, vừa nghe lời cha nói thì xin lỗi rất vang dội, giọng nói tràn ngập tính trẻ con nhưng lại đủ chân thành, giống như một bà cụ non vậy.
Tử Tang liếc Song Hỉ, vẻ mặt lạnh nhạt hình như mang theo một tia mê hoặc và mờ mịt, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc.
Hạ Mộc đối diện với ánh mắt của Tử Tang. Không biết vì sao, trong lòng hắn có cảm giác chua xót. Hắn ngồi xổm xuống vui vẻ nói với bé gái: “Song Hỉ, thẩm thẩm không trách con. Chỉ là thẩm thẩm hơi thẹn thùng thôi, bình thường rất ít nói.”
“Dạ.” Song Hỉ rất nghiêm cẩn đáp lại, là hiểu được, cũng là tán thành.
Nhưng một đứa bé thật sự nghe hiểu được Hạ Mộc nói gì sao?
Nàng thẹn thùng á? Tử Tang mắt lạnh lườm bóng lưng Hạ Mộc. Hắn tự nhiên cảm giác được ánh mắt kia, quay đầu cười ngây ngô với nàng, sau đó vội nói sang chuyện khác với Lê Tường, “Lê đại ca, chị dâu cũng đến thị trấn à?”
“Ừ, cô ấy đi giao bức tranh thêu, anh và con ở chỗ này chờ cô ấy, không ngờ lại nhìn thấy em và em dâu.” Lê Tường cười nói.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện. Một thiếu phụ thanh tú dịu dàng đi về phía bọn họ. Đây là thê tử của Lê Tường Khúc thị, Hạ Mộc gọi một tiếng chị dâu cũng giới thiệu, Tức Mặc Tử Tang vẫn gật đầu như cũ.
Khúc thị cũng không cảm thấy Tức Mặc Tử Tang lãnh đạm, cười nói: “Em dâu, thường xuyên nghe chú Hạ nói về em, nhưng luôn không có cơ hội gặp mặt, sau này có thời gian năng qua chơi nhé.”
Hạ Mộc nghe xong lời này, cũng có vẻ mặt chờ mong ngó Tử Tang. Trước kia khi hắn sắp tới Tức Mặc phủ có nghe nói tiểu thư quái gở lãnh đạm, hắn vốn không tin nhưng ở chung lâu như vậy. Nhìn bề ngoài, tiểu thư thật sự rất lãnh đạm, nhưng thật ra rất có tâm. Chẳng qua quái gở đúng là có, thường không thích tiếp xúc với người khác.
Nói thật ra, hắn cũng không tán thành Tử Tang mỗi ngày ở trong nhà, nếu nàng có thể thường ra ngoài thì tốt hơn.
Ý tứ Tử Tang nhìn Hạ Mộc rất rõ ràng, chỉ lễ phép gật đầu, không biểu hiện ra rõ.
“Hạ Mộc, em vào thị trấn lâu chưa, bọn anh định đi ăn trưa, em muốn đi cùng không?” Lê Tường hỏi.
Hạ Mộc nhìn thoáng qua Tức Mặc Tử Tang, thấy trên mặt nàng không có vẻ bài xích, cao hứng đồng ý, “Được! Đúng lúc em cũng hơi đói bụng.”
Nhà hàng là Lê Tường giới thiệu, tuy rằng đồ ăn không ngon như Hạ Mộc làm, nhưng cũng được không tệ lắm, hương vị cũng tươi mới. Tử Tang cũng tự giác ăn, Hạ Mộc thì hỗ trợ gắp thức ăn, động tác rất chuẩn xác.
Ban đầu Tử Tang không thích ứng được với sự săn sóc hầu hạ của Hạ Mộc. Nàng có tay có chân, thật sự không cần hắn hầu hạ, nhưng do Hạ Mộc kiên trì, yên lặng làm. Thật sự đến lúc Tử Tang không kiên nhẫn, hắn mới hơi thu liễm lại, tự cho là không để lại dấu vết lén làm.
Hai người ở chung đã hơn nửa năm. Dưới sự kiên trì của Hạ Mộc, Tử Tang cũng lười quan tâm đến hắn. Hắn thích làm thế nào thì cứ như vậy, bất tri bất giác cũng thàn thói quen.
Hạ Mộc vui vẻ mà Tức Mặc Tử Tang không hề phát hiện.
Lê Tường và Khúc thị liếc nhau, sau đó mỗi người lo cho một đứa ăn cơm, trên bàn ăn rất yên tĩnh, nhưng lại vô cùng hài hòa và an bình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.