Chương trước
Chương sau
“Anh Hai, em luôn nghĩ anh có chút thông minh, không ngờ anh cũng thật ngu xuẩn.” Hạ Thư cả giận nói.
Hạ Đa Quý trở về, nói Hạ Mộc đã biết chuyện, còn kể lại thái độ của Hạ Mộc và Tử Tang. Cả nhà lập tức bị oanh tạc, vợ chồng Hạ Đại Hầu và vợ chồng Hạ Phú Quý không mắng Hạ Mộc thì lại mắng Tức Mặc Tử Tang.
Còn Hạ Chiêu Quan vốn dĩ không biết cha mình giả vờ bệnh, đến lúc Hạ Đa Quý trở về, nàng đứng ngoài nghe thấy hết, cơn tức càng lúc càng lớn. Nàng không hiểu nổi người nhà mình sao có thể đối xử với anh Ba như vậy.
Hạ Thư trở về chưa hiểu rõ tình huống ở nhà, đứng ngoài hỏi Hạ Chiêu Quan, “Em Hai, cha mẹ ở trong đang ầm ĩ gì thế?”
Bên trong cãi nhau, tất nhiên không biết tình huống ở ngoài.
Hạ Chiêu Quan tức giận trách mắng: “Anh Tư, không ngờ cha giả vờ bệnh lừa bạc của anh Ba. Giờ anh Ba biết được, bọn họ không lừa được tiền thì ở trong mắng anh Ba, chị Ba, rất khó nghe, thật sự hơi quá đáng.”
Hạ Thư nghe xong cũng giận dữ, đúng lúc lại nghe thấy bên trong đang nghĩ biện pháp gì để đối phó vớiTức Mặc Tử Tang, trong lòng cậu càng phẫn nộ hơn. Người phụ nữ anh Ba cưới về đâu có đơn giản, nghĩ đến khí thế lạnh lẽo bức người kia, trong lòng cậu hiện giờ còn có chút sợ hãi. Người nhà cậu lại không biết sống chết trêu vào.
Cậu mất đi vẻ nhã nhặn thường ngày, mạnh mẽ đá văng cửa, phát ra một tiếng động lớn.
Người bên trong giật nảy mình, vốn dĩ định quát mắng nhưng phát hiện là Hạ Thư ở ngoài, cứng rắn khép miệng lại.
“Thằng Tư, con sao thế?” Hà thị hỏi.
“Mọi người căn bản không nghe lời con nói vào tai. Con nói rồi, không cần chọc vào chị Ba. Tại sao mọi người không nghe? Lại còn giả vờ bệnh để lừa tiền, nếu để người ngoài biết sẽ nói về chúng ta thế nào. Đó là thân nhân của chúng ta, sao mọi người có thể nhẫn tâm tổn thương anh Ba như thế?” Hạ Thư cả giận nói.
“Em Tư, em đừng vươn tay ra ngoài thế.” Hạ Phú Quý nói.
“Đại ca.” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Hạ Phú Quý một cái, “Vợ anh Ba tuyệt đối không phải là người đơn giản, mọi người đã quên rằng chỉ cần một ánh mắt của chị ấy cũng khiến chúng ta có cảm giác sợ hãi à? Một người đầu chưa có hai thứ tóc sao có thể có khí thế như vậy, nếu mọi người muốn giữ mạng thì tốt nhất không nên chọc vào.”
Cậu nghiêm túc phát ra cảnh cáo, cậu không muốn người nhà của mình bởi vì thiếu hiểu biết mà mất đi tính mạng.
“Em Tư, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi.” Hạ Đa Quý nói, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt khủng bố của Tử Tang nhìn hắn, ngay lập tức nói có vẻ không chắc chắn lắm.
“Anh Hai, em luôn nghĩ anh có chút thông minh, không ngờ anh cũng thật ngu xuẩn.” Hạ Thư cả giận nói. (Nói hay lớm =)))
“Em Tư sao em có thể nói thế, dù cả nhà chiều em nhưng anh vẫn là anh của em.” Hạ Đa Quý cả giận nói.
“Chính vì anh là anh em, em mới cảnh báo cho mọi người đừng chọc đến chị Ba.” Hạ Thư cũng rống lên đáp lại.
Thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Thư, cả nhà lập tức không dám lên tiếng. Bởi vì Hạ Thư đọc sách rất thông minh, sau này có mệnh làm quan, nên những người này không dám đắc tội Hạ Thư, cũng có chút sợ hãi.
Hạ Thư thấy thế, mới từ từ bình ổn cơn tức, tiếp tục nói: “Anh Ba là ở rể, thì đã là người nhà người khác, nếu chúng ta thường xuyên đến náo loạn, anh Ba rất khó xử.”
Vợ chồng Hạ Đại Hầu, vợ chồng Hạ Phú Quý, Hạ Đa Quý nghe xong trên mặt lộ ra một ít khinh thường, bọn họ không cần quan tâm Hạ Mộc khó xử thế nào.
“Chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra anh Ba rất cung kính với chị Ba không? Trong này chắc chắn có vấn đề, vậy thì đó là thân phận của chị Ba. Hơn nữa, khí thế của chị Ba không phải người bình thường có thể có được, hiển nhiên có gia thế rất tốt, người ở địa vị cao. Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường ở nông thôn, không thể đắc tổi nội người phú quý như vậy.” Chẳng phải là Hạ Thư sợ hãi cái gì, chỉ là muốn người nhà hiểu rõ một số việc, không cần cố tình đi gây sự.
“Nếu xuất thân tốt sao có thể đến thôn chúng ta?” Thang thị lên tiếng nói.
“Đúng vậy! Em Tư, chắc chắn là em nhìn lầm rồi, tuy rằng em đọc sách thông minh thật, nhưng cũng chưa tiếp xúc với người khác, không hiểu cách nhìn người.” Hạ Đa Quý nói, người khác cũng phụ họa.
“Tốt, vậy mọi người nói đi, nhìn vào mắt chị Ba có phải có cảm giác được sự sợ hãi không? Nếu không, vậy mọi người cứ việc đi chọc vào đi.” Hạ Thư nói.
Mọi người đều không nói gì, đặc biệt là Hà thị và Hạ Đa Quý.
“Chắc chắn người phụ nữ có điều gì đó quỷ quái, ngẫm lại mẹ cũng hơi sợ, người phụ nữ đó thật tà môn.” Lòng Hà thị vẫn còn sợ hãi nói.
Thấy mẹ mình nghe vào, Hạ Thư tiếp tục nói: “Hôm nay phu tử cũng nói với con, chị Ba không phải là người thường, dặn chúng ta ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Nghe thế, người trong phòng đều chấn kinh rồi, không thể tin nhìn Hạ Thư.
“Thằng Tư, phu tử của con thật sự nói như vậy?” Hạ Đại Hầu hỏi, nếu vị phu tử có nhiều kiến thức kia cũng nói như vậy , có khả năng là sự thật.
“Cha, đã bao giờ con lừa mọi người chưa?” Hạ Thư hỏi lại, thật sự cậu không nói dối. Cậu biết được phu tử đến đưa sách cho anh Ba, nhớ đến cảm giác của mình với chị Ba, liền hỏi cách nhìn của phu tử với chị ấy. Phu tử chắc chắn có nhiều tri thức, tuy thầy không nói gì thêm, nhưng trong lời nói có hàm ý khác, đều ám chỉ không nên chọc vào chị Ba không rõ lai lịch kia.
Khi đó, nghe được lời phu tử nói, với việc của chị Ba cậu càng thêm cẩn thận .
Uy tín của Hạ Thư ở Hạ gia vẫn rất cao, lập tức không ai nói gì nữa.
Hạ Thư biết mục đích của chính mình đã đạt được, rời đi, chừa lại không gian cho người nhà mình suy nghĩ rõ ràng thật kĩ.
Người trong phòng thương lượng thật lâu, cuối cùng một đám người quyết định nghe lời cậu nói, bọn họ luôn có bản năng sợ hãi với những người có thân phận.
Tử Tang và Hạ Mộc đều không biết đám người của Hạ gia đã bị Hạ Thư tạm thời trấn an. Đúng là cũng an phận được mấy ngày, một khoảng thời gian sau này không đến tượng pha, đương nhiên, đây là nói về sau.
Hôm nay Hạ Mộc từ trên núi đi xuống, hắn đi ngang qua hồ nước bỏ hoang, đột nhiên nhớ đến ngày đó Tử Tang đến câu cá, chắc là tiểu thư nhà mình muốn ăn cá. Hôm đó không câu được, lúc đó hắn đã nghĩ việc câu cá cho Tử Tang, nhưng sau này, do người nhà gây náo loạn, hắn quên mất. May mà hôm nay nhớ ra.
Nghĩ vậy, hắn lựa ở ven đường tìm một thân trúc bỏ đi, đi về phía hồ nước bỏ hoang. Hắn khoắng vài cái, quả nhiên trong bụi cỏ có vài con cá bơi ra, hắn vui vẻ, không thể ngờ được trong hồ nước này đúng là có cá thật, tuy không quá lớn nhưng cũng không nhỏ.
Bây giờ hắn lại hơi sầu não, bắt cá thế nào đây. Ven bờ này khá cao, trong hồ nước lại có bùn lầy rất sâu, nếu người bước xuống, chắc chắn sẽ bị dính chặt. Huống chi hôm nay trời lạnh không thể đi xuống, càng quan trọng hơn là, hắn không biết bơi. Nhìn nước cũng sâu, không phải nông như bờ sông.
Suy nghĩ một hồi, Hạ Mộc giựt trong bụi rậm được rất nhiều dây mây, lại kết lại buộc làm thành một cái vó. Sau đó hắn lại lấy thêm mấy cành liễu rồi bện thành một vòng tròn, gắn vào cành trúc, thế là một cái vó bắt cá đã hình thành, làm hết tất cả công đoạn chỉ mất một nén nhang.
Hắn thả vó xuống mặt nước, sau đó lại tìm thêm một cành trúc khác khoắng vào bụi cỏ, đợi đến khi cá bị kinh động bơi ra, hắn nhanh chóng thu vó lên. Một con cá vui vẻ đã bị bắt lại.
Cá rất khôn, mặt nước vừa dao động thì bơi rất nhanh. Nếu động tác không nhanh, lại không đuổi đúng hướng cá bơi thì rất khó, may mà Hạ Mộc nắm giữ tiết tấu rất khá.
Chọn cá lớn, không đến một lúc, Hạ Mộc đã bắt được hai con cá. Hắn lấy mỗi phần lưới vó rồi buộc lại, sau đó vui vẻ đi lên tượng pha. Trong đầu đang nghĩ đêm nay nên nấu cá như thế nào, hấp hay là nướng? Cuối cùng hắn hạ quyết định, đã là bắt cho tiểu thư, tất nhiên hỏi tiểu thư muốn ăn như thế nào.
Ở trên lầu trúc, có thể nhìn thấy hồ nước bỏ hoang, quá trình Hạ Mộc bắt cá bị Tức Mặc Tử Tang nhìn thấy từ đầu đến cuối…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.