Edit: Mộc LanMàn đêm buông xuống.
Hạ Chiêu Quan dẫn đường, rửa mặt chải đầu xong, hai người đi đến phòng nghỉ tạm đêm nay.
Phòng rất nhỏ, chỉ có cái giường cũ kỹ và một cái bàn mục nát, toả ra mùi nấm mốc, Hạ Chiêu Quan có chút ngượng ngùng nói: “Anh Ba, chị Ba, đêm nay anh chị tạm thời ở trong này ở một đêm đi! Em đi lấy chăn sạch cho hai người.”
Vừa nói xong, Hạ Chiêu Quan vội ra ngoài, cô không dám nhìn phản ứng của Hạ Mộc. Nhà thì có phòng tốt, nhưng mẹ cứ bắt hai anh chị ấy ở phòng này.
Nhìn phòng ốc, Hạ Mộc thở dài. Tuy hắn không rõ tình huống trong nhà như thế nào, nhưng lúc nãy vô tình hắn nghe được em Hai tranh cãi với mẹ về phòng ở. Hoá ra trong nhà còn một phòng tốt, nhưng mẹ không cho hắn và tiểu thư ở. Hắn không rõ, vì sao, mẹ lại chán ghét mình như vậy?
Từng đợt gió lạnh thổi tới, hắn hoàn hồn, quay đầu nhìn Tử Tang mở toang cửa sổ, gió lạnh từng đợt thổi vào phòng, vội nói: “Tiểu thư, nên đóng cửa sổ lại đi, đừng để người bị cảm lạnh .”
“Xua mùi.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt nói, không đóng cửa sổ.
Hạ Mộc sửng sốt, có chút hổ thẹn. Tiểu thư nhà mình chưa từng ở nơi nào tồi tàn thế này. Nghĩ vậy, hắn vội vàng dọn qua. Tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng phải sạch sẽ mới được. Ở cùng mấy ngày, hắn biết rõ tiểu thư là người ưa sạch sẽ.
Không lâu sau, Hạ Chiêu Quan quay trở lại, ôm một cái chăn mới tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ve-dien-vien/1313772/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.