Chương trước
Chương sau
Edit: Mộc LanHạ Mộc im lặng, khuôn mặt vốn thật thà toát lên nỗi cô đơn nhàn nhạt. Cuối cùg hắn lấy lý do đã bàn bạc từ trước với tiểu thư, “Chủ tử của con là một người tốt. Hằng năm vẫn thường để một số hạ nhân có điều kiện phù hợp được hồi hương. Vì thế, con cầu xin ngài cho về. Cha, mẹ, vì sao nhà chúng ta lại tách ra ở riêng?”
Hạ Mộc hỏi. Thứ nhất, đây là chuyện hắn muốn biết nhất lúc này. Thứ hai, hắn không muốn kể nhiều về chuyện của mình và tiểu thư, trong đó có một số chi tiết không thể nói thật, hắn lại không thích nói dối, bèn tránh đi không nói nữa.
“Nhà chia thì đã chia rồi, hỏi nhiều làm gì cho phiền lòng. Đại tỷ của con xuất giá, đại ca của con, anh Hai cũng chuyển ra ngoài sống. Tứ đệ và nhị muội của con chưa thành thân nên vẫn ở cùng với chúng ta. Giờ con cũng thành gia rồi, tất nhiên chuyển ra ngoài. Trước đây vốn nghĩ cả đời này con không về được, nên không để lại gì cho con. Chắc con lăn lộn ở ngoài nhiều năm như thế, nhất định sống tốt hơn ở nhà nhiều. Đừng tranh giành ít đồ với huynh đệ tỷ muội trong nhà. Trước hết, con phải bù lại số bạc hơn hơn nửa năm không nhờ người gửi về, hơn nữa tiền học phí của tứ đệ con, đồ cưới của nó và nhị muội con sau này cũng cần mấy anh em con chia nhau mỗi người góp một ít.” Hạ Đại Hầu nghiêm khắc nói.
Nhà tách đã tách rồi, hỏi kĩ hơn chỉ vô dụng. Điều làm Hạ Mộc khó chịu là, hắn một lòng nhớ về gia đình mình nay nó không giống với “nhà” trong trí nhớ, không còn niềm vui sướng và hưng phấn khi được trở lại cố hương nữa, thêm vào đó người nhà của hắn khiến hắn không biết xử trí sao cho phải. Bọn họ trở nên thật xa lạ, quá xa lạ.
“Con có cái gì cần nói thì nói đi, không được thất thần.” Hà thị không kiên nhẫn nói.
“Mẹ, con…” Trên mặt Hạ Mộc ngại ngùng. Giúp đỡ huynh đệ tỷ muội, tất nhiên hắn sẽ cố hết sức mình, nhưng chuyện cha muốn hắn bù lại số bạc kia hắn không phải không đồng ý mà là hắn không có mang bạc trở về mà. Trước kia, hắn lấy tiền tiêu vặt hàng tháng và tiền thưởng thêm mà các chủ tử cho. Mỗi tháng ăn tiêu tiết kiệm hết mức có thể mới có tiền để dự phòng, mỗi tháng hắn chỉ có thể tích lại một lượng bạc gửi về nhà. Nửa năm nay, nhờ người giúp đỡ và tặng đồ cho thương đội sớm đã hết dùng tiền tích luỹ của hắn. Bây giờ hắn còn nợ tiểu thư tiền. Lấy đâu ra tiền bù lại, đó là bảy lượng bạc đấy, không là bảy văn tiền mới đúng. (ta không hiểu lắm cái chỗ này)
“Cha, mẹ, vốn dĩ con còn mấy lượng bạc, nhưng mà trở về đường sá xa xôi, đã xài hết, chỉ còn lại mấy trăm đồng tiền.” Dưới cái nhìn chằm chằm của vợ chồng Hạ Đại Hầu, Hạ Mộc yếu ớt nói, mấy trăm đồng tiền này là do hắn một đường nhặt sài hái thuốc đổi lấy .
Vợ chồng Hạ Đại Hầu tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng không bất ngờ lắm. Nếu Hạ Mộc có tiền đã không ngồi một cái xe mà con trâu có nguy cơ chết bất cứ lúc nào trở về, hơn nữa chỉ có hai tay nải nhỏ, chỉ mặc vải bông thô, nói cho cùng, có vẻ nghèo túng, không giống người khác rạng rỡ hồi hương.
“Chú Ba, chúng ta đều là người một nhà, em không cần che giấu gì cả, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mới đúng.” Hạ Phú Quý nói.
Hạ Mộc không ngốc, huống hồ lời này của Hạ Phú Quý rõ ràng như vậy, hắn nghe hiểu, vẻ mặt đỏ lên, vội vàng phủ nhận: “Em không có, thật sự không có lừa mọi người.”
“Chú Ba, em đừng kích động, đại ca không có ý gì đâu, không có thì thôi, anh Hai tin em.” Hạ Đa Quý an ủi nói.
“Cám ơn anh Hai.” Hạ Mộc vội cảm kích nói tạ.
“Chúng ta là anh em, cảm ơn gì chứ, đừng khách sáo!” Hạ Đa Quý cười nói.
“Vâng.” Hạ Mộc nghiêm cẩn (nghiêm túc, cẩn trọng) đáp ứng.
Tử Tang đang thờ ơ liếc nhìn Hạ Đa Quý một cái, lại nhìn Hạ Mộc. Trong lòng hừ lạnh. Ngu ngốc!
“Cha, mẹ, hiện tại chú Ba còn khó khăn, chờ chú ấy sau này có tiền sẽ đưa lại cho cha mẹ sau. Tuy rằng nhà chúng ta ở riêng , nhưng vẫn là người một nhà, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Chú Tư và em Tư về sau có khả năng chắc chắn sẽ giúp chú Ba.” Hạ Đa Quý quay đầu nói với vợ chồng Hạ Đại Hầu, cuối cùng còn cùng xác nhận chỗ Hạ Mộc, “Chú Ba, em nói điều này đúng không?”
“Ân.” Hạ Mộc vội gật đầu.
Dối trá! Ánh mắt Hạ Phú Quý nhìn Hạ Đa Quý có chút khinh thường cùng ghê tởm. Xem ra hai anh em nhà này không hợp nhau. (Chỗ này chắc là suy nghĩ của Tử Tang)
Vợ chồng Hạ Đại Hầu tuy rằng vẻ mặt không vui, nhưng không tiện nói thêm, coi như tán thành lời Hạ Đa Quý.
“Cứ vậy đi, ngày mai chúng ta mời thôn trưởng, Lý Chính và các trưởng bối trong thôn làm chứng.” Hạ Đại Hầu nói.
Hạ Mộc không thể không gật đầu. Không ngờ vừa về nhà hắn đã bị phân ra sống một mình. Nay cả nhà đã chia tách. Dù hắn không đồng ý cũng không có biện pháp khác cứu vãn tình hình. Suy xét từ thái độ của cha mẹ với mình, sao có thể để ý suy nghĩ của mình chứ.
Lúc này, Thang thị đã quay lại, trong tay ôm một bé gái hai tuổi, một tay dắt theo một bé trai tầm năm, sáu tuổi đang cầm trong tay một cái rổ, bên trong đựng ít thức ăn.
Đi sau là một cô gái xa lạ, trên lưng đeo đứa bé, trong tay cũng cầm một cái rổ, bên trong cũng là đồ ăn. Người này là nhị tẩu của Hạ Mộc – Trình thị. Mấy đứa trẻ kia là cháu của Hạ Mộc. Sau khi nhận thức nha, Hà thị để mấy đứa bé lại, bảo Thang thị và Trình thị đến phòng bếp nấu cơm, sau đó bà còn nhìn về phía Tử Tang nói: “Con dâu, con theo các chị dâu nấu cơm đi.”
Hạ Mộc hoảng hốt, vội hỏi: “Mẹ, thê tử của con dọc đường đi mệt mỏi không ít. Mẹ xem có thể để cho cô ấy nghỉ ngơi một lát được không? Con qua phụ hai chị dâu!” Hắn đâu có gan để tiểu thư đi nấu cơm chứ!
“Con cưới vợ hay là cưới Đại tiểu thư về nhà cung phụng?” Hạ Đại Hầu tức giận hơn cả Hà thị, cuối cùng còn không quên chốt thêm một câu, “Vẫn không có tiền đồ như thế.”
Chính xác là Đại tiểu thư mà! Hạ Mộc đáp trong lòng, nhưng không dám nói ra. Hắn không nói gì thêm, đã thấy Tử Tang đứng lên, không than một lời đi về phía phòng bếp.
Trên đường đến phòng bếp, Tử Tang vừa đi vừa nghĩ chính mình là người biết đạo lý, đã cùng Hạ Mộc thiết lập quan hệ hợp tác. Mình không thể ngồi không hưởng lợi, hẳn là nên phối hợp với hắn. Đây là nghĩa vụ của mình, dĩ nhiên là bổn phận nào cần thiết mới phải làm, không phát sinh quan hệ khác. Bây giờ tâm trạng mình không tệ. Hạ Mộc chắc chắn sẽ ra ở riêng, mình không cần tiếp xúc nhiều với người nhà họ Hà. Đối với mình mà nói, đây đúng là chuyện tốt. Được, nhịn chút vậy!
Hạ Mộc tràn đầy cảm kích và hổ thẹn nhìn bóng lưng tiểu thư.
Phòng bếp thật đơn sơ và nhỏ bé, bên trong có ba người đã chật chội , Tức Mặc Tử Tang đột nhiên xuất hiện tại trong phòng bếp, không gian càng trở nên nhỏ và tối tăm.
“Thím Ba, sao thím lại tới đây, thím vừa về, nhất định mệt mỏi, chuyện bếp núc chúng ta nhanh tay là được, thím nghỉ ngơi trước đi!” Trình thị cười nói.
Bên cạnh Thang thị nghe xong những lời này, khóe miệng khinh thường nhếch lên.
“Tôi phải làm gì?” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt hỏi, thái độ của nàng tỏ rõ không có ý rời khỏi đây.
Trình thị cứng đờ, Hạ Chiêu Quan vội đứng dậy nói: “Chị Ba, chị tới trông bếp lửa đi!”
Việc này không nặng nhọc, hơn nữa lại ấm áp.
Tử Tang gật đầu, ngồi trên ghế con bằng gỗ, bên trong củi đốt đang cháy dở, nàng liền thêm vào, rất đơn giản, nhưng nàng nhìn chăm chú, tựa như đây là chuyển rất quan trọng.
Bởi vì Tử Tang im lặng, nhất thời trong phòng bếp nổi lên sự xấu hổ, không biết vì sao, không ai dám nói chuyện với nàng. Còn vẻ mặt nàng vẫn lạnh nhạt, còn xa cách vạn phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.