Edit: Mộc LanBeta: LenivyMấy ngày nữa lại trôi qua, nhưng hai người chưa đi quá nổi ba trăm dặm đường.
Cứ theo tính cách tuỳ hứng của tiểu thư, biết bao giờ mới đến được Hàng Châu đây! Giữa rừng núi hoang vu, Hạ Mộc nhìn tiểu thư đang ung dung đi phía trước, bất đắc dĩ nghĩ thầm.
“Tiểu thư, trời sắp tối rồi. Nếu giờ không tăng tốc độ để đến trấn gần nhất trước khi trời tối thì chúng ta phải nghỉ lại nơi sơn dã này mất.” Hạ Mộc nói.
Trong khoảng thời gian này, hai người thường xuyên không tìm được chỗ dừng chân nên phải ăn ngủ ven đường. Hắn không đồng ý tiểu thư làm như thế. Mình là đàn ông còn chịu được, nhưng tiểu thư vốn ăn sung mặc sướng… Cho nên hắn không yên lòng, đành phải nhắc khéo tiểu thư một tiếng.
“Đừng vội, giờ tìm chỗ dừng chân là được.” Tức Mặc Tử Tang tuỳ tiện nói.
Hạ Mộc há hốc miệng, không nói gì thêm. Hắn biết ngay mà, vốn dĩ không mong tiểu thư sẽ thay đổi, trả lời hắn rằng: “Thế thì đi nhanh hơn, cố gắng đến trấn gần nhất, thuê khách sạn trọ lại” .
Tuy hắn vẫn muốn nói thêm về vấn đề này, nhưng cũng biết không khuyên nổi tiểu thư, làm thế chỉ tốn công vô ích, nên tận dụng thời gian tìm một nơi thích hợp dừng chân thì hơn!
Hai người lần theo tiếng nước chảy. Đập vào mắt là một thác nước hùng vĩ, làn nước trong suốt đến độ nhìn rõ đàn cá đang tung tăng bơi lội. Hai bên bờ mọc đầy hoa dại. Dưới ánh hoàng hôn mùa hạ, cánh bướm dập dờn bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ve-dien-vien/1313763/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.