"Không có gì nghiêm trọng, ít ngày nữa sẽ xong, quận chúa đừng lo lắng." Các chủ Trân Bảo các đặt chuỗi trân châu xuống bàn, đưa ngọn đèn lại gần nhìn cho thật kỹ, sau cùng mới ngẩng đầu lên nói với Nhu Kha.
Nhu Kha gật đầu, cười đáp: "Vậy phiền các chủ."
Tiêu Thanh đứng phía sau nhanh nhẹn lấy bạc ra, đặt lên bàn, thấy chủ nhân vẫn không có phản ứng, chỉ có ánh mắt đăm chiêu nhìn vết nứt trên hạt trân châu, như thể vẫn chưa có ý định rời đi.
Lão các chủ thấy thế cũng hiểu ra, cười thoải mái, lại lấy một bán gạch men từ trên giá gỗ xuống, chỉ vào hoa văn bên ngoài: "Quận chúa xem này, cái bát cổ này ta nhặt mua từ Từ Ân tự hôm mùng tám tháng tư, lúc đó nó bị nứt một đường từ miệng bát kéo xuống đến trôn. Ta vừa nhìn đã biết đây là đồ tốt, nước men cũ nhưng vẫn đẹp vô cùng, bát cầm lên chắc tay như thế hẳn là được nung rất kỹ. Vậy là ta mua về ngay, ngày đêm tu sửa, xong xuôi còn đề cả chữ lên trên." Hắn xoay một vòng, để Nhu Kha nhìn thấy sáu chữ triện màu son, "Thật đúng là mới như vừa tráng men xong, phải không?"
Thấy sắc mặt Quận chúa vẫn không tốt, Tiêu Thanh thay nàng đáp lời: "Nếu ông sửa được thì sửa cho nhanh, sửa cho tốt, không cần phải nhiều lời như thế làm gì."
Trân Bảo các tốt xấu gì cũng là tổ truyền trăm năm, các chủ cũng là người có uy tín. Hắn bị mấy câu này của Tiêu Thanh làm cho đỏ mặt tía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tu-dao/999370/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.