Mỗi khi Đường Từ tới Bích Vân tự thăm Tĩnh Từ sư phụ, Ngư Đồng đều sẽ tự mình ăn cơm rồi đi ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn đợi chủ nhân về.
Hôm nay cũng như vậy.
Xe ngựa vào thành Ký Châu, chạy cũng nhanh hơn. Dừng trước ngõ Điềm Thủy, Đường Từ cúi đầu nói lời cảm tạ, đứng nhìn khi xe vòng đi khuất mới thôi. Nghe tiếng bánh xe lộc cộc dần xa, Đường Từ mới khẽ thở dài một hơi, lớp ngụy trang bị sự chán nản làm cho lung lay bảy phần.
Đường Từ nàng tự biết, bản thân nếu như trụ lại Đế kinh lâu ngày, ắt sẽ có một ngày phải gặp lại Nhu Kha. Nhớ lại ba năm trước nghe tin Vương phi của Dự vương quy tiên, nàng đã lặng lẽ lên thành, một thân đứng đó nhìn xuống dõi mắt theo đoàn người đưa tiễn Vương phi. Kính trọng thương tiếc là trăm là ngàn, nhưng nàng cũng chỉ làm được như vậy mà thôi. Mười mấy năm trước, nàng và Nhu Kha là hai đứa trẻ vô tư hồn nhiên, là một đôi thanh mai trúc mã, khi ấy hẳn là không ngờ được ngày sau lại tái ngộ bằng cách này.
Nhưng mà, còn có thể thế nào khác được nữa?
Nhu Kha vẫn là Nhu Kha của năm ấy, nhưng hoàng cung Ký Châu đã không còn là hoàng cung Ký Châu của năm xưa, mà nàng cũng không còn là nàng nữa rồi. Giờ đây nàng là Đường Từ, một nhân sĩ Vân Châu.
Vốn không quen biết, bèo nước gặp nhau, là khách qua đường giữa cuộc đời của đối phương mà thôi.
Cởi bỏ áo choàng, lau mặt rửa tay, yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tu-dao/233993/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.