Edit: Mạn Già La
Tạ Triều a một tiếng, lắp bắp nói: “Chuyện này, chuyện này em không quyết định được……”
Qua một lúc lâu sau, anh lại do dự mở miệng: “…… Quỷ quái hại người, không phải sẽ thu hút những đại sư hàn yêu trừ ma à?”
“Anh sắp phải siêu độ đi đầu thai, lúc này hay là thôi đi……”
Hoắc Dung Thâm vẻ mặt thâm ý, cười như không cười nhìn anh: “Ai nói anh muốn đi đầu thai?”
Tạ Triều: “Không phải anh đã đồng ý với em, sau khi chuyện này kết thúc thì sẽ rời đi à?”
Anh sợ nam nhân sẽ đổi ý, vẻ mặt cảnh giác: “Hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, em tìm đại sư siêu độ cho anh ——”
Nam nhân ngắt lời anh: “Triều Triều, em biết vì sao ngọc bội kia lại chôn ở chỗ đó không?”
Tạ Triều bị thu hút bởi chủ đề mà hắn đột nhiên thay đổi: “Vì sao?”
Lúc này Hoắc Dung Thâm lại không trả lời, ngược lại ôm chặt anh, vùi vào cổ anh trầm giọng nói: “Triều Triều, cùng anh đến một chỗ nhé.”
……
Tạ Triều làm sao cũng không ngờ được, nam nhân vậy mà đưa anh đến một nghĩa trang.
Người phụ nữ trong bức ảnh xinh đẹp tuyệt trần, trên môi là nụ cười tự tin, đôi mày là sự linh hoạt tỏa sáng.
“Đây là……” Tạ Triều mơ hồ đoán được người này là ai.
“Đây là ảnh của bà ấy trước khi kết hôn.” Hoắc Dung Thâm nhẹ giọng nói.
“……”
Tạ Triều không biết nên nói gì, suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra mấy chữ: “Anh lớn lên rất giống Hoắc phu nhân.”
Mẹ xinh đẹp như thế, thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-trien/653626/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.