Edit: Mạn Già La
Trực giác nói cho Tạ Triều những gì hai người họ sắp nói là một tin tức lớn, không cần nghĩ ngợi liền mở điện thoại ra quay video lại.
Quản gia lạnh giọng: “Đây là ngoài ý muốn!”
Mạt Lê cười lạnh: “Ngoài ý muốn? Ha, chẳng phải ông đã mượn tay nó dể đạt được mục đích của ông à?”
Bà ta căm ghét nói: “Ông vẫn giống như hai mươi năm trước, tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn!”
Quản gia: “Tiểu Đình như vậy bà tưởng rằng lòng tôi dễ chịu à?”
Ông ta dừng một chút, nói tiếp: “Nó cũng là con trai tôi.”
Tạ Triều trong bóng đêm trợn to mắt.
Này…… Nội dung này, thiệt là hấp dẫn!
Mạt Lê: “Phải không? Không ngờ trong lòng ông vẫn nhớ rõ Tử Đình là con trai ông đấy.”
Bà ta cười khổ: “Bây giờ ông vừa lòng chưa, Hoắc gia đã không còn, ông ta cũng đã đổ, nguyện vọng của ông đạt thành rồi đó.”
Bà ta thất thần ngồi trên giường, lẩm bẩm nói: “Mà tôi… Cũng sắp xong rồi……”
Rốt cuộc, quản gia vẫn còn tình cảm với bà ta, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của bà ta cũng có chút đau lòng.
Ông sờ lên mặt bà ta, an ủi nói: “Yên tâm, còn có tôi.”
Mạt Lê lắc lắc đầu: “Vòng tay của tôi không thấy đâu……”
Quản gia nhíu mày: “Không phải là một chiếc vòng tay thôi à, nếu bà thích, sau này tôi sẽ mua cho bà.”
Mạt Lê hất tay ông ta ra, giận trừng mắt ông: “Ông thì biết cái gì ——!”
“Vòng tay đó…… Chiếc vòng tay đó chính là lúc bảy năm trước đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-trien/653625/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.