Chương trước
Chương sau
Edit: Mạn Già La
Hai người đều cảm thấy mẹ Tạ bị kẻ gian lừa rồi, cũng vì chuyện này mà Tạ Triều tranh luận với mẹ một hồi, kết quả là bị mắng té tát.
Buổi tối, Tạ Triều đi đến địa chỉ hẹn mẹ Tạ đưa, đó là một nhà hàng Pháp có không khí rất lãng mạn, bên trong đàn khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng du dương, cây xanh cao thấp đan xen nhau, ánh sáng êm dịu, là chỗ rất thích hợp để cho các cặp đôi đang yêu hoặc các cặp vợ chồng hẹn hò.
Tạ Triều đến trước mười phút, nghe tiếng nhạc du dương vờn quanh mà có chút mơ màng muốn ngủ. Vừa hết kỳ nghỉ, lượng công việc chất đống như núi, vậy nên thời gian nghỉ ngơi cũng không có bao nhiêu, vất vả lắm mở xử lý hết, lại rút tinh lực đi xem mắt.
Chán muốn chết lướt điện thoại, đợi gần nửa tiếng, cốc rượu vang đỏ trước mặt cũng bị anh uống hết một nửa rồi mà người kia vẫn chưa tới.
Lúc này chú Lưu gửi tin nhắn đến hóng hớt: Sao rồi?
Tạ Triều trả lời hai chữ: Nhàm chán.
Chú Lưu gửi tới một meme chấm hỏi: Không hài lòng hả?
Tạ Triều tỏ vẻ bất đắc dĩ: Người không đến……
Chú Lưu: Cảm giác bị cho leo cây thích không?
Phía sau còn kèm theo một meme cười to.
Tạ Triều định trả lời hắn, lại thấy WeChat nhảy ra một tin nhắn khác.
Là đối tượng xem mắt anh vừa add buổi sáng gửi tin nhắn xin lỗi.
“Rất xin lỗi, Tạ tiên sinh, trên đường đến xảy ra chút chuyện, bên này em tạm thời không đi được, e là không đến được.”
Sau đó là hình hai đầu của chiếc xe màu đỏ có dấu vết bị va chạm mạnh.
Nhìn là biết tai nạn giao thông.
Tạ Triều sửng sốt vài giây, sau đó lễ phép hỏi: Có bị thương không? Cần tôi đến không?
Qua mười phút đối phương mới trả lời anh: Cảm ơn anh, em không sao, nhưng đối phương thì bị thương nhẹ, chúng em đang trên đường đến bệnh viện.
Sau đó cũng hiểu được tai nạn xe không có vấn đề gì lớn, Tạ Triều uống cạn ly rượu vang đỏ, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì uống rượu không thể lái xe, nên Tạ Triều vào app tìm người lái thay.
Làn gió ban đêm dịu nhẹ, phả vào gương mặt hơi nóng của anh.
Người lái thay tới rất nhanh, Tạ Triều chờ hắn lấy chìa khóa, lúc này mới để ý người đến là một chàng trai mặc áo hoodie màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai.
Gương mặt hắn ẩn dưới ánh đèn vàng, chỉ lộ ra cái cằm thon gầy trắng nõn.
Tạ Triều hỏi đùa: “Học sinh à?”
Thanh niên lắc lắc đầu.
Tạ Triều ồ một tiếng, sau đó không hỏi thêm nữa, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, ngay sau đó thanh niên kia cũng ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe.
Chỗ này cách chung cư anh thuê hơi xa, tuy người lái thay anh tìm trông còn rất trẻ thế thôi, nhưng kỹ thuật lái xe của hắn thì chẳng chê vào đâu được, rõ ràng là một tài xế già đời.
Một ngày công tác bận rộn hơn nữa còn uống rượu, bóng cây lùi lại ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào một mùi gỗ đàn hương thanh lãnh thoang thoảng bên trong xe, quấn quanh chóp mũi, rất dễ chịu.
Tạ Triều nhắm mắt, định nghỉ ngơi một lát, vài phút sau, hô hấp anh dần dần đều đều, đã chìm vào giấc ngủ.
Mà sau khi anh hoàn toàn ngủ say, trong đêm đen, chiếc xe hơi màu đen giống như một con dã thú bắt được con mồi, đột nhiên thắng gấp rồi yên lặng dừng giữa đường.
Mặt trăng bị tầng mây đen dày che khuất, giống như cảm nhận được nguy hiểm, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Tạ Triều mơ màng tỉnh lại, cơ thể bất giác rùng mình một cái.
Anh đang nằm ngủ nghiêng trên ghế mềm trong xe.
Bên trong xe tối đen, cảm giác xe đã dừng lại, nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng của người lái xe đâu, Tạ Triều không khỏi cảm thấy quái lạ.
Anh cử động cổ, đột nhiên sau gáy truyền đến một cơn đau nhói.
Anh nâng cánh tay có chút bủn rủn sờ lên, lúc sắp đụng vào, một bàn tay lạnh lẽo bỗng dưng vươn ra từ phía sau rồi nắm chặt cổ tay anh.
Tạ Triều bị dọa giật mình, cả người lập tức tỉnh táo.
“Ai?!”
Không có ai trả lời anh, nhưng sau lưng đột nhiên có một cơ thể áp vào, lạnh như băng, chẳng có một chút nhiệt độ nào, người nọ cản anh lại, giam anh trong lồng ngực mình, khiến anh hoàn toàn chẳng thể nhúc nhích.
Cơ thể hai người dán sát nhau, Tạ Triều gần như có thể cảm nhận được hơi thở của người sau lưng phả lên gáy anh, lạnh lẽo, âm u, khiến anh sợ run.
“Anh mẹ nó muốn làm gì ——?!”
Tạ Triều nghiếng răng hỏi.
Giờ anh không thể cử động, giống như con cá nằm thớt, mặc người chém giết.
Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu anh, bắt cóc sao? Cướp của giết người?! Tài xế đâu rồi? Đã bị giết hay là ——
Lúc anh đang suy nghĩ miên man, bên tai truyền đến một cảm giác ướt át, người Tạ Triều tức khắc cứng ngắc.
Anh trừng mắt không dám tin, sửng sờ hai giây, sau đó tay chân dùng sức giãy giụa.
—— đây là tên biến thái!
Đè trên người anh rõ ràng là một người đàn ông, mà con mẹ nó còn đang liếm anh!
Nhận ra điểm này, Tạ Triều như nuốt phải ruồi bọ, ghê muốn ói, dạ dày kịch liệt co thắt.
“Tôi có thể cho anh tiền, miễn là anh thả tôi ra!”
Tạ Triều cố gắng thương lượng với hắn, hơn nữa rất thông minh không hề nhắc gì đến cảnh sát, ép mình bình tĩnh lại.
Người nọ khẽ cười một tiếng, nghe vậy chẳng những không dừng động tác, ngược lại còn làm càn thêm, khẽ cắn lên cổ anh như trừng phạt.
“Không cần tiền, tôi chỉ cần em.”
Tiếng nói cũng không âm trầm lạnh giá như trong suy nghĩ, mà nhẹ nhàng khàn khàn, rất có từ tính, khiến người ta tim đập chân run.
Nhưng Tạ Triều lại không có cảm giác này, hiện giờ anh chỉ cảm thấy hoang đường, đồng thời còn cảm thấy rợn người.
Không cần tiền, nhưng mà muốn sắc. Còn chuyện gì có thể kinh khủng hơn tình huống hiện giờ không?!
“Chờ đã ——”
“Suỵt.”
Bàn tay người nọ chậm rãi sờ eo bụng anh, lạnh lẽo như cục nước đá.
Giờ này phút này, không chỉ cơ thể, mà trái tim Tạ Triều cũng lạnh ngắt.
“Ưm……”
Tay nam nhân vuốt ve eo anh, quyến luyến không rời, thường thường còn xoa bóp eo anh, ý đồ kích thích người dưới thân.
Cùng lúc đó, đầu lưỡi của đối phương cũng không dừng lại, cảm giác trơn trượt lạnh lẽo lan từ ốc tai đến sau cổ, dùng sức liếm mút, để lại từng vết tím đỏ ái muội.
Nghĩ đến trên cổ toàn nước miếng của người này, ướt dầm dề, Tạ Triều ớn lạnh, anh tức khắc giống như con cá rời khỏi nước, như phát điên muốn hất đối phương ra, cuối cùng không nhịn được hét lên.
“Cút đi, thằng biến thái! Động dục thì đi tìm chó cái ấy!”
Ngầm mắng hắn là cầm thú.
Tạ Triều nghĩ, thà rằng tên biến thái này giết quách anh đi, còn hơn bị hắn làm nhục như thế.
“Không ngoan.”
Nam nhân có vẻ như không quá vui khi nghe anh những lời này, dứt khoát xoay người Tạ Triều qua, để hai người mặt đối mặt.
Bàn tay rút khỏi vạt áo anh, hai ngón tay nắm chặt cằm Tạ Triều, vuốt ve bờ môi anh.
Xung quanh tối om, Tạ Triều cố gắng mở to mắt muốn nhìn rõ người nọ, nhưng trong mắt như thể bị một tầng sương đen che lại, chỉ có thể nhìn thấy khuôn hàm cương nghị và bờ môi đỏ thẳm của nam nhân.
Trong đầu nhảy số: “Là anh ——!”
Cảm giác quen thuộc mơ hồ này, rõ ràng chính là tài xế lái thay anh tìm.
Dẫn sói vào nhà.
Tạ Triều nhớ ngay đến câu thành ngữ này.
“Anh ——”
Mới vừa mở miệng, ngón tay nam nhân đang vuốt ve môi anh thừa dịp tiến vào.
“Không nghe lời, thì phải bị phạt.”
Tạ Triều biết đối phương đang tức giận, không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi, ngay cả nhiệt độ cũng giảm vài mức.
“Ưm, cút đi……”
Tạ Triều nói không rõ câu, hậm hực quay đầu, muốn để ngón tay rời khỏi miệng mình.
Hai ngón tay của đối phương khuấy đảo trong miệng anh, kẹp lấy đầu lưỡi đang không ngừng tránh né, tùy ý chơi đùa.
Cũng không biết đối phương dùng cách gì, Tạ Triều muốn cắn xuống, nhưng làm sao cũng không có sức, chỉ có thể để mặc nước bọt trong miệng chảy xuống khóe miệng, sau đó bị nam nhân liếm hết.
Như được nếm thử món ngon tuyệt vời nào đó, nam nhân ngẩng đầu cười một tiếng, sau đó mở miệng khen: “Thật ngon.”
Sau đó không hề áp lực, lại cúi đầu xuống, môi đỏ phủ lên, truy đuổi lưỡi anh, quấn chặt anh như con rắn, mút vào, buộc anh phải phát ra tiếng nức nở xin tha.
Trên mặt Tạ Triều hiện lên một tầng hồng nhạt, không phải xấu hổ, là tức, không thể cử động, chỉ có thể mặc nam nhân công thành đoạt đất trong miệng mình, ép anh nuốt nước bọt của đối phương.
Trao đổi nước bọt gì gì đó, hơn hai mươi năm nay Tạ Triều cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như thế đâu, cho dù là bạn gái quen trước đây, cũng chỉ tới trình độ nắm tay thôi, hôn kịch liệt như thế, đến nằm mơ, cũng chưa từng trải nghiệm qua.
Mặt anh đỏ lên, lúc cảm thấy dưỡng khí trong phổi sắp cạn kiệt, bấy giờ nam nhân mới đại phát từ bi buông anh ra.
Tạ Triều bị sặc, ho khan vài tiếng, sau khi được thả ra lập tức điên cuồng hít không khí vào.
Nam nhân bị phản ứng có chút ngây ngô của anh lấy lòng, bàn tay vuốt mặt anh, cười một tiếng: “Không biết dùng mũi hô hấp à?”
Tạ Triều xấu hổ và giận dữ cực kỳ, buột miệng chửi bậy một tiếng.
Đối phương có chút không vui, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ cảnh cáo.
Tạ Triều lập tức ngậm miệng, không dám hó hé nữa.
“Ngoan một chút.”
Tâm trạng đối phương rất tốt, bàn tay lại dời xuống dưới người anh.
Tạ Triều ăn mệt một lần, biết nam nhân này ăn mềm không ăn cứng, đành phải dằn tức giận xuống cầu xin: “Tha cho tôi đi, hai ta không oán không thù, chỉ cần anh thả tôi ra, tiền, nhà, xe, phụ nữ, hoặc là đàn ông, anh muốn gì tôi cũng sẽ cho anh hết!”
Nam nhân hôn lên mặt anh, cười nói: “Tôi chỉ muốn em.”
Tạ Triều tức muốn chết, cũng luống cuống, ngẩng đầu dùng sức húc vào đầu đối phương.
“Ui da ——”
Phát ra tiếng rên đau là Tạ Triều, đầu nam nhân giống như cục đá vừa lạnh vừa cứng, cứ như đập đầu vô tấm sắt ấy, khiến mắt anh nổ đom đốm.
Nam nhân thở dài một tiếng, xoa xoa cái trán hơi đỏ lên của Tạ Triều: “Không cho em bài học thì em sẽ không nhớ mà.”
Nói rồi, lập tức xé áo sơ mi anh, tiếng vải bị xé rách đặc biệt rõ rệt trong màn đêm yên tĩnh.
Hơi lạnh ập đến, Tạ Triều sửng sờ một lát, lúc này mới nhận ra nam nhân muốn làm gì.
Anh mở miệng muốn nói chuyện, đối phương liền cúi đầu, trực tiếp lấy môi bịt kín môi anh, nhanh gọn không một động tác thừa.
Nam nhân chẳng hề thương tiếc dùng ngón tay nhéo đầu v* anh, chờ khi thấy Tạ Triều giống như nai con sợ hãi bắt đầu giãy giụa run rẩy, bấy giờ bàn tay mới dời xuống, cởi thắt lưng trên quần anh xuống, tay luồn vào giống như con rắn.
Đôi tay Tạ Triều bị một bàn tay của đối phương đè trên đỉnh đầu, sức nam nhân lớn như trâu, cho dù anh dùng hết sức giãy giụa thế nào thì bàn ấy cũng chẳng nới lỏng tẹo nào.
Thừa dịp tay đối phương sờ đến chỗ tư mật của mình, lợi dụng lúc này, Tạ Triều co chân đá vào người nam nhân.
Nam nhân cười khẽ, thuận thế bắt lấy mắt cá chân anh, dứt khoát để ngồi trên hông hắn luôn.
Tư thế này có thể làm Tạ Triều cảm nhận được rõ ràng có một thứ cứng rắn chọc chọc trên đùi mình.
Mặt anh tái nhợt, giọng điệu cũng ẩn chứa sợ hãi: “Cút ngay!”
“Đừng sợ.”
Ngoài miệng dịu dàng an ủi anh, nhưng động tác trên tay lại rất vô tình. Nam nhân cởi quần anh, năm ngón tay thon dài trực tiếp nhào nặn mông anh.
Xúc cảm mềm mại đầy đặn của người dưới thân khiến người nọ thở dài thỏa mãn, xoa nắn suồng sã một hồi, Tạ Triều đột nhiên cảm thấy chỗ khó nói phía sau đau đớn.
Thân thể vốn đang vặn vẹo như con cá mất nước lập tức cứng đờ, trong bóng đêm, Tạ Triều trợn to mắt không dám tin.
“Ngoan, thả lỏng nào.”
Tạ Triều quá mức hoảng sợ và căng thẳng, một lóng tay đi vào thôi đã khó rồi, chứ đừng nói khi hắn tiến vào bên trong, thế nào cũng sẽ bị thương cho xem, đến lúc đó chịu khổ vẫn là chính anh.
Tạ Triều đã tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: “Tha cho tôi đi……”
“Đây là trừng phạt.” Nam nhân nói: “Đêm nay tôi rất tức giận.”
Tạ Triều vừa nghe, lại lên cơn giận: “Chuyện anh tức giận thì mẹ nó liên quan gì đến tôi!?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.