Cậu bé bị Mai Ánh ôm thì liền bất ngờ không biết nên làm sao để cô bé nhỏ nhắn đó ngừng khóc, liền vỗ nhẹ vai cô.
“Em khóc xong thì sau này đừng khóc như vậy nữa nhé.”
Cậu bé nhẹ nhàng an ủi cô.
Một lúc sau, khi cô bé đã ngưng khóc cậu bé liền đưa cô đến một gốc cây cổ thụ to ở trung tâm thành phố.
“Em ngồi xuống đây đi.”
Cậu bé chỉ đến một cái ghế ở gần đó.
Cô bé Mai Ánh lúc đó hình như đã có cảm tình với cậu bé lớn hơn mình 2 tuổi ở trước mắt rồi, có lẽ do sự ân cần của cậu đã khiến cô ấm lòng chăng?
Hai đứa bé cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế dài.
“Em... em cảm ơn.”
Cô bé lắp bắp giọng nói nhỏ nhẹ cảm ơn cậu.
Lúc này thấy cô bé đã chịu nói chuyện, cậu bé liền mỉm cười một cách ôn nhù.
“Anh tên Mạc Nam.”
Cậu bé nhanh chóng bắt chuyện trước, nhưng chưa kịp để cô bé giới thiệu tên của mình thì ba cô đã đi tới.
“Con chạy đi đâu vậy? Lần sau không được chạy đi như vậy nữa.”
Ông Phương khuôn mặt lo lắng chạy đến phía cô bé.
“Dạ... dạ con...”
Cô bé lúng túng không biết nên trả lời thế nào, cô thấy khuôn mặt ba mình lo lắng như vậy thì cũng đau lòng, bây giờ cô bé thấy tự trách biết bao.
“Thôi chúng ta đi về.”
Ông cầm lấy tay cô định kéo cô đi thì cô níu lại như đang muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tong-xin-dung-gap-lai/2614964/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.