Thạch Sương đi những bước nặng nề, trái tim của ông như bị bóp nghẹn lại, ông run rẩy ngồi khuỵ xuống trước mặt Kim Huyền, đôi tay run rẩy đỡ cô gái bé nhỏ lên người mình.
“Anh... nếu như... nếu như... em... em không thể sống... thì em xin anh... đừng bao giờ... làm phiền... tới ba con anh ấy nữa.... được không?”
Nước mắt của cô gái rơi xuống tay Thạch Sương, bàn tay nhỏ bé từ từ đưa lên khuôn mặt của ông, nhìn ông với đôi mắt ngấn lệ rồi cô nở một nụ cười thuần khiết nhất. Rồi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng rơi xuống.
“Kim Huyền.... Kim Huyền.”
Giọng ông khản đặc, vô vọng kêu tên cô gái nhỏ, chiếc váy cưới màu trắng từ lúc nào đã bị máu nhuộm đỏ, đôi mắt ông đỏ hoe ôm chặt lấy cô gái, nước mắt đã rơi xuống lúc nào mà ông cũng chẳng hay biết.
Có lẽ nụ cười nhẹ nhàng lúc đó của cô gái chính xác là nụ cười giải thoát cho cuộc sống mà phải nhìn sắc mặt của người khác, không bao giờ được lựa chọn cuộc sống của riêng mình.
Ông dật mình thức dậy, đôi mắt ông nhìn vào khoảng không trước mắt, những năm nay mỗi lần ông nhắm mắt thì lại gặp lại cô gái đó trong giấc mơ của mình, Kim Huyền nỗi dằn vặt lớn nhất của ông.
Và cũng là nỗi đau mà ông cố gắng che dấu bao nhiêu năm nay.
Cốc.. cốc...
“Ba, ba đã dậy chưa.”
Giọng nói cô gái vô cũng ngọt ngào và nhẹ nhàng truyền vào trong căn phòng lớn.
“Rồi, ba sẽ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tong-xin-dung-gap-lai/2614956/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.