Chương trước
Chương sau
Cộng thêm đội viên dự bị, lúc này Dumstrang đến đây khoảng hơn mười người, không có mang giáo viên của đội, hết thảy việc ăn, mặc, ở, đi lại cùng phương tiện đi đến của họ toàn bộ đều được cung cấp từ đội trưởng cũng chính là chỉ huy —— Raynold Dirgebrist.
Vị Dumstrang năm bảy bị Scorpio gọi là "Cẩu hùng".
Nghiêm khắc mà nói, người này có bối phận thuộc hàng bà con xa với Sirius Black. Khi Scorpio nghe được lời giải thích này, cũng bị lạc luôn vào trong lưới quan hệ rắc rối đó, cậu nhịn không được đau đầu mà đỡ trán, cũng muốn nói với bất cứ người nào ở Slytherin: địa vị loạn quá đi a.
Mặc kệ vị này là "quý ngài có dòng họ rất dài" hay gì đi chăng nữa, thì việc những cầu thủ ở Dumstrang đến cũng khiến cuộc tuyển chọn cho đội ngũ lâm thời Hogwarts càng trở nên gay gắt. Họ không thể không đẩy lịch trình lên trên, trước hơn nửa tháng bắt đầu tiến hành đấu loại chọn lựa —— phần lớn mọi ngời đều hí hửng vui mừng đối với quyết định này, bởi vì bọn họ thật sự là nghẹn muốn hỏng, chỉ hận không thể mỗi ngày đều có lý do chính đáng để cưỡi chổi bay vài vòng trên cầu trường Quidditch.
Thế nhưng đối với Harry Potter mà nói, đây quả thực là lại một hồi tai họa.
Tuy rằng cậu ta không chỉ một lần mà oán giận nói "Nếu nhiều hơn một chuyện nữa, chắc tôi phải ôm trứng nhảy xuống hồ", nhưng mà Hermione lại kiên trì cho rằng, biểu tình của Harry thuyết minh hết thảy —— cậu rõ là vừa đau vừa sướng.
Có cớ chọn lựa đội viên cho đội trường lâm thời, Harry hiện tại mỗi ngày đều thuyết phục bản thân mang theo Firebolt, ôm trứng vàng bay vài vòng ở trên trời, một khắc khi sải bước ngồi lên chổi, Harry cảm thấy mình cứ tựa linh quang chợt lóe, nhưng khi bay một vòng rồi xuống dưới về sau, đầu óc của cậu sẽ trở nên trống rỗng, bên trong chỉ còn lại vui thích cùng hưng phấn ——bộ dạng đáng sợ đó cứ hệt như dùng "Phúc lạc dược" quá liều vậy.
Ở cầu trường Quidditch, Harry ngẫu nhiên sẽ bắt gặp Malfoy —— mang theo cái chổi mới của hắn. Nói thật, lúc mới vừa bắt đầu, Harry cảm thấy cái chổi kia tạo hình thực buồn cười, cậu nghĩ nếu đống lá trên cái chổi đó tốt thêm chút nữa, có lẽ Malfoy có thể lợi dụng nó để cắt sửa thành hình tai thỏ... Nhưng sau khi nhìn Malfoy bay mấy lần, Harry không vui nổi nữa.
Cái chổi đó thật sự rất tuyệt —— tuy rằng, đương nhiên rồi, Firebolt cũng rất tốt.
Thế nhưng tốc độ bay của cây chổi có hệ bay hoàn mĩ và chức nghiệp chuyên nghiệp này lại làm cho người ta không khỏi ghen tị —— đáng hận nhất chính là, gã Slytherin có được cây chổi lại không đi khoe khoang nó giống như bình thường, đắc ý đương nhiên là có, nhưng phần lớn thời gian, Malfoy có vẻ càng nguyện ý tiêu phí thời gian triệt để hết tại nơi huấn luyện.
Vì thế Harry cảm giác được một nguy cơ trước nay chưa từng có —— kể cả lúc đã từng bị Slytherin kia đánh bại, cũng chưa từng sinh ra một chút sợ hãi nào như thế.
Cậu cảm thấy bản thân dường như đang phá hư hết thảy —— không có đầu mối tam cường tranh bá, tính tích cực thì có nhưng thời gian cùng điều kiện vật liệu đều kém đối thủ cạnh tranh trong cuộc tuyển chọn giáo đội lâm thời một khúc, lại còn phải hoàn thành bài tập, kim đản không rời tay...
Cách thức chọn lựa thành viên giáo đội lâm thời được quyết định là thi đấu tuyển chọn, từ trọng tài chấm điểm biểu hiện của nhóm tuyển thủ tham dự thi đấu, sau đó xếp hạng cao những người trúng truyển.
Cho nên khi Fred la làng lên mà trừng danh sách sơ tuyển dự bị, chỉ vào phần tấn thủ của anh í – phía dưới một vạch phát hiện tên của Draco Malfoy, Harry phi thường, ờ, bất ngờ phát hiện, trong lòng mình lại cứ vậy mà thờ phào một hơi —— còn có chút cảm tưởng muốn nhãy cẫng lên hoan hô. Đặc biệt khi cậu phát hiện việc bản thân muốn khống chế tốt khóe miệng đang nhếch lên mà xoay người hô to gọi nhỏ theo Fred có bao nhiêu nan giải, càng làm cho cậu buồn bực thêm.
Harry Potter không nên sợ Draco Malfoy.
Cho tới bây giờ cũng không nên như vậy.
Vô mục đích bay lượn một vòng, đem trứng vàng để trên đầu gối, Harry do dự một lát sau đó nhảy xuống chổi, lúc kéo lê thân thể nặng nề hướng về lâu đài, vừa lúc thấy Draco Malfoy, mặc nguyên một thân đồ dùng phòng hộ, cầm cái chổi của hắn, đang từ tòa thành trong đi ra, xem bộ dáng có lẽ là muốn tiếp tục luyện tập, phía sau hắn...
Đương nhiên rồi, Harry châm chọc mà nghĩ, Scorpio Grater.
Cậu quyết định đường vòng mà đi.
Vì thế hai Slytherin cũng không hề phát hiện, ở phụ cận bên sân Quidditch, còn có một vị Harry Potter.
Cầm trên tay Scorpio chính là quả cầu lớn Draco dùng để luyện tập, Mặc dù quả cầu toàn thân đen bóng lơn lớn này không chỉ một lần bị Zabini cười nhạo "Còn to hơn cánh tay Draco ", thế nhưng Draco vẫn kiên trì sử dụng nó, mà làm người ta kinh ngạc không thôi, anh lại có thể dễ dàng cầm nó lên, sau đó tung đi, đơn giản như đang tung một sợi dây thừng vậy.
"Hôm nay em nhìn thấy anh em song sinh Weasley, ở lớp biến hình lúc tan học, anh ta còn trực tiếp vọt vào phòng học của tụi em." Scorpio hơi nhíu mày, "Cái người tên Fred ấy, anh ta đuổi theo giáo sư McGonnagal, báo danh thêm vào vị trí tấn thủ."
Draco nhướng cao mày, trông có chút đắc ý: "Đó là bởi vì anh ta đang do dự. Tối qua lúc luyện tập tôi đã so đấu với anh ta một lúc, ba thắng một bại."
Scorpio gợi lên vẻ mặt trào phúng: "Rất khó tưởng tượng phản ứng đầu tiên của hai người lúc thấy đối phương không phải là lao lên cắn xé nhau mà là cân nhắc thi đấu nghiêm túc đó nha."
"Nhóc con, chú ý cách dùng từ của cậu, bọn tôi không phải là chó dại." Draco xuy một tiếng, nghĩ một lúc, lại bổ sung nói, "Được rồi, ít nhất tôi không phải."
"Trận đấu giữa các tấn thủ là như thế nào?"
"Chỉ dùng Bludge, đánh rớt đối phương từ trên chổi xuống coi như là thắng."
"Chậc chậc, " Scorpio cảm khái lắc đầu, "Mấy anh quả nhiên vẫn còn muốn chém giết, dù có thay đổi cái phương thức trông có vẻ quang minh chính đại hơn một chút thì vẫn vậy."
"Chúng tôi-rất nghiêm túc-trong trận đấu."
"Em còn tưởng anh đã cao ngạo đến mức khinh thường việc thi đấu cùng một chỗ với Weasley cơ đấy, vương tử điện hạ." Scorpio hướng bạch kim quý tộc đang nghiến răng nghiến lợi bên người giả cười một cái.
"Thật lòng mà nói, cậu Grater, tôi không thể không nói lúc cậu nói chuyện với tôi kiểu đó luôn đặc biệt khiến người ta chán ghét... Được rồi, anh em song sinh nhà Weasley sao? Nếu như không tính cái tên Weasel lông đỏ kia, thứ đáng để xuất thủ khả năng chính là đôi song sinh đó... Đáng tiếc tôi nghe nói mẹ của hai người đó lại hết sức bất mãn với bọn họ, để tôi nói, thì bà ấy sẽ hối hận."
"Thứ nhà họ tôn sùng chính là huy hiệu huynh trưởng, anh hiểu." Scorpio nói.
Draco nhăn mũi, làm ra biểu tình như "vô cùng rõ ràng".
Lúc này, bên bìa rừng bỗng nhiên sàn sạt lay động kịch kiệt, hai Slytherin giật mình, gần như là theo bản năng, Draco kéo Scorpio ra phía sau mình, động tác lưu loát rút ra đũa phép của bản thân. Cùng lúc đó, tay Scorpio cũng sờ về phía túi da rồng chứa đầy bùa chú bên hông.
"Tôn sùng huy hiệu huynh trưởng cũng còn tốt hơn chỉ biết tôn sùng Gold Galleon nhiều lắm! Malfoy!"
Harry Potter một đầu cỏ khô, xuất hiện trong từ trong bụi rậm, mắt long sòng sọc phẫn nộ đi ra.
"Mày không được nói bác Weasley như thế!"
Thấy người tới, Draco cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, có điều rất nhanh anh đã khôi phục trấn định. Lười biếng nhếch lên khóe môi, dài giọng cường điệu nói với cứu thế chủ Gryffindor: "Merlin tất, Potter, ngươi chừng nào thì dưỡng thành cái thói nghe lén người khác nói chuyện thế?"
Mặt Harry đỏ tợn, gào lên nói: "Tôi chỉ là vừa lúc đi qua nơi này!"
Draco: "Thứ cậu ngốc Potter thích nhất chính là chui vào vào bụi rậm —— nhớ kỹ, Scorpio, nói không chừng còn có thể bán tin giá cao cho 《nhật báo tiên tri 》đấy."
Scorpio: "... Em còn tưởng rằng anh đã muốn biến thành người qua đường đối với cánh nhà báo chí bầy hầy đấy rồi chứ, người qua đường biến đen rồi, Draco."
Draco: "A, đúng là có chuyện như vậy, nhưng đó là chưa nói tới vấn đề tâm tình của tôi, tôi vẫn vui lòng nhìn nó một chút —— tôi luôn đặc biệt hứng thú với mấy thứ nói đến chuyện của Potter mà."
"Đó đều là nói bậy!" Harry không thể nhịn được nữa mà sửa đúng.
Chỉ sợ đúng là bởi vì nó nói bậy nên Draco mới cảm thấy đặc biệt hứng thú... Scorpio hắng giọng một cái, bỗng nhiên có chút muốn cười.
"Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ..." Draco liếc mắt nhìn Harry, ngạo mạn nói, "Làm phiền tránh ra, ngươi cản đường của ta, Potter."
Cảm giác mãnh liệt ghê... Một năm trước anh cũng nói thế trên xe lửa. Scorpio thiếu chút nữa lòng chua xót mà nước mắt chảy dài, cậu cơ hồ bắt đầu đồng tình với Potter —— Draco một khi quyết định bày ra cái dáng vẻ này, thật sự có khả năng kiến bản thân trở nên phi thường thiếu đánh.
Vì thế cậu quyết định giúp Potter —— ngay lúc này đây, lần sau không làm thế nữa, thế là liền làm bộ như nghiêm túc nhíu mày, Scorpio buông quả cầu lớn trong tay nhét vào lòng Draco: "Hai người không thể đánh nhau ở chỗ này, Draco. Trời còn chưa tối đâu đó, người nhiều lắm."
"Đánh nhau cũng không phải hẹn hò, cần gì phải để người không nhận ra." Draco không chút để ý mà liếc mắt về phía tay Harry, nơi đó quả nhiên đã nhanh chóng nắm chặt lấy đũa phép, nhưng đũa phép của Draco thủy chung vẫn xoay chuyển trên đầu ngón tay anh mà thưởng thức, điều này làm cho Draco trông bình tĩnh hơn nhiều.
Đương nhiên, cũng thành công khiến người nọ càng thêm căm tức.
"Hai người cần có một trận đấu." Khi Harry đã nhịn không được muốn phóng cho Draco một cái nguyền rủa ác ý, Scorpio nói nhanh.
Hai người đều sửng sốt.
Sau đó lại đồng thời ghét bỏ mà nhìn đối phương.
"Có thể." Draco giống như hạ mình tôn quý mà nói, "Potter, thi đấu một trận đi."
Harry: "Nếu tôi thắng?"
Draco mỉm cười: "Ta cho ngươi biết bí mật về trứng vàng, toàn bộ —— tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*."
(*) Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn [知无不言, 言无不尽]: Đã biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết không giấu giếm.
Harry giật mình, theo bản năng mà sờ sờ quả trứng để bên hông, nhìn qua do dự vô cùng —— lại có chút động tâm. Suy tính trong chốc lát, sau đó mới xấu mặt hỏi: "Ngược lại thì sao?"
"Còn nghĩ chưa ra." Draco thản nhiên nói, "Lúc nào nghĩ ra sẽ nói cho ngươi biết."
"Giết người phóng hỏa không làm, bảo tôi tự sát càng không."
Draco lộ ra biểu tình khinh miệt vô đối: "Chỉ số thông minh của ngươi chỉ có từng đó thôi, đúng không, Potter?"
Scorpio: "... Em chưa bao giờ biết anh chanh chua đến vậy đó, Draco."
Draco: "Tôi xưa nay đã là như vậy."
Scorpio: "... Chỉ cần không phải hướng về em là được."
Draco: "Vậy thành thành thật thật, đừng kiếm phiền toái cho tôi."
Cảm thấy nếu bây giờ mà không cắt ngang bọn họ, chỉ sợ trời tối luôn rồi. Harry thái dương nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: "Nội dung trận đấu thì sao?"
Draco sờ sờ quả cầu trong tay, hạ xuống đôi mắt màu xám bạc, từ tốn nói: "Chỉ có Golden Snitch và Bludge, trước khi ngươi tìm được Golden Snitch, ta đánh ngươi rớt khỏi chổi, ta thắng. Ngươi có thể an ổn ngồi ở trên chổi bắt được Golden Snitch, ngươi thắng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.