"Tôi thấy nó chẳng liên quan gì đến anh."
"Nó có thể là vật phẩm hắc ám!"
"Ai để ý?"
"Nếu đúng là thế! Nó sẽ làm hại đến cậu —— "
"Tôi không nghe lầm chứ? Từ khi nào thì anh bắt đầu quan tâm đến an nguy của rắn độc Nhà Slytherin?"
"A! Grater! Cậu —— đúng là tên nhóc không phân rõ tốt xấu!"
"Này! Weasley! Còn anh —— là kẻ rảnh rỗi dở hơi thích quản chuyện người khác! Bây giờ —— làm phiền —— tránh đường cái!"
....................................
"—— cho nên, cậu lại phá hư tất cả." Harry thong thả nói, lại nhịn không được lấy thêm một chiếc bánh pudding từ trên bàn ăn, vị của nó thật sự rất ngon, mặc kệ bây giờ trong bụng cậu căng đầy kẹo cuộn đường đặc chế của tiệm Công Tước Mật —— mặc kệ bạn tốt của cậu đang mây đen dầy đặc ngồi bên cạnh.
"Đúng vậy, tất cả." Ron ủ dột chọc chọc miếng thịt bò trước mặt.
"Đúng ra thì, Harry, cậu không nên để cậu ấy tự đi một mình." Hermione nhận xét, "Cậu ấy lúc nào cũng có bản lĩnh làm sự tình trở nên phức tạp hơn, cho dù sự việc kia ở một mức độ nào đó vốn dĩ không có khả năng phát sinh."
"Cái gì là không có khả năng phát sinh?" Ron tuyệt vọng hỏi cậu bạn, Harry lắc đầu, mơ hồ mà quay lại nhìn Hermione, đồng thời tay mò tới cầm lấy ly nước bí đỏ.
"—— ví như khiến cậu bé Slytherin năm nhất hiền lành yếu đuối kia nổi cáu." Hermione bỏ miếng bánh ngọt vị anh đào vào miệng, lấy cái vẻ ưu việt hơn người khiến người ta căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-toc/960502/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.