Hàn Huân không chạy vào khu trung tâm đông dân cư.
Doãn Hạo lái xe đuổi theo, anh liên tục húc vào đuôi xe anh ta hoặc tấp xe sát cạnh để cảnh cáo nhưng Hàn Huân nhất định không dừng lại. Lúc đầu trên đường còn khá nhiều xe cộ nên Doãn Hạo không dám quá mạnh tay, sợ gây tai nạn.
Bám đuổi thêm chừng năm, sáu km nữa, thấy tạm thời đường trống Doãn Hạo liền phi lên ép xe Hàn Huân phải ngoặt vào một lối rẽ.
Xe Hàn Huân đâm vào gốc cây ven đường, lúc Doãn Hạo khống chế được anh ta vết thương vì cú va chạm lúc đó vẫn còn chảy máu ròng ròng.
Bấy giờ Quý Thương mới thấy rõ mặt Hàn Huân. Một gương mặt có thể coi là khôi ngô, mỗi đường nét trên mặt đều rất đàng hoàng nhưng tổng thể lại có vẻ gì đó vô cùng u ám, nặng nề. Anh ta khiến người khác không muốn tới gần.
Hàn Huân chưa đầy ba mươi tuổi nhưng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày anh ta hằn sâu khác hẳn những người cùng lứa, có lẽ chúng là vết khắc của ưu tư qua bao năm tháng vào tận xương thịt anh ta. Bất kể Hàn Huân ở trong trạng thái căng thẳng hay thả lỏng thì những nếp nhăn trên trán đều hiển hiện ở đó.
Như thể chúng đang lên án, đang kháng cự, đang khổ ải, đang van xin mà không bao giờ được đáp lại.
Sau khi bị Doãn Hạo khống chế Hàn Huân cũng thôi giãy giụa. Để đề phòng anh ta nhảy xuống giữa đường, Quý Thương chuyển xuống ngồi cùng băng ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thuong/2564374/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.