Người xưa thường nói ba mươi năm đầu ngủ không muốn dậy, ba mươi năm sau nằm không muốn ngủ. Chân trời nơi núi xa mới lờ mờ chuyển màu xám bạc các cụ già trong viện dưỡng lão đã lục tục trở dậy.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có người tản bộ, tiếng bước chân chậm chạp, tiếng ba-toong gõ khẽ xuống nền xen lẫn cả những âm thanh hô hự của muôn vàn bài tập dưỡng sinh chào ngày mới các cụ nghĩ ra. Ồn ào thật sự, nhưng lại không khiến người ta khó chịu chút nào.
Quý Thương mở mắt, vén một góc rèm cửa ngó ra.
Trong sân các cụ ông vừa đứng tấn vừa hít vào thở ra, các cụ bà khom lưng thả thõng hai vai rung rung cánh tay như điện giật, miệng cũng thở ra hít vào lẩm bẩm đếm một hai. Các cụ lớn tuổi hơn nữa thì đứng dựa góc sân tập hít thở hoặc là chậm rãi múa một bài khí công Ngũ Cầm Hí, làm hẳn động tác đại bàng giương cánh thi xem ai giữ được lâu hơn.
Đinh Hằng Viễn ngồi trên giường nhìn Quý Thương. Ngắm những tia nắng sớm dịu dàng đậu trên cái đầu bù rối của Quý Thương, ngắm Quý Thương có vẻ buồn cười khi thấy các cụ ung dung tập tành chào ngày mới, ngắm đến khi Quý Thương quay lại nhìn mình và nụ cười trên môi Quý Thương biến mất.
“Anh phải đi rồi, Tiểu Cửu.” Đinh Hằng Viễn dằn xuống nỗi thất vọng vô biên trong lòng, cố lấy lại vẻ ôn tồn nhã nhặn như trước.
“Hả?” Quý Thương ngơ ngác vớ điện thoại, thấy máy tắt anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thuong/2564309/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.