Khi Tiểu Đắng cầm nửa miếng bánh pizza, hổn hển nói “Cái thằng tóc vàng tên là Viên Hạo.” thì chân tướng vụ án đã gần ngay trước mắt.
“Viên Hạo” chính là bằng chứng xác thực về mối liên hệ mà Tào Vệ Vệ cần.
Chính xác hơn đó không đơn giản là một mối liên hệ, cái tên Viên Hạo đã đặt mọi hướng điều tra và những manh mối tưởng như rời rạc vào cùng một đường thẳng.
Kể cả Cung Hán.
Doãn Hạo nghe điện thoại của Tào Vệ Vệ xong thì quay lại bàn. Quý Thương ban nãy đã lỡ thấy được tên người gọi, anh cũng chẳng buồn vờ vĩnh mà hỏi luôn: “Sao rồi? Vụ án có gì mới chưa?”
Doãn Hạo nói: “Viên Hạo bị đưa về đồn rồi.”
Hai chữ “đưa về” chẳng có một chút ẩn ý hoa mỹ nào nhưng chắc chắn nó không có nghĩa là bị bắt.
Quý Thương đặt cái dĩa màu bạc xuống, hỏi: “Cảnh sát cũng cảm thấy anh ta không liên quan gì đến vụ án à?”
“Hửm?” Doãn Hạo nhìn lại Quý Thương: “Chứ anh cũng nghĩ Viên Hạo không liên quan đến vụ án thì sao còn cố tình bảo Tiểu Đắng nói tên hắn cho tôi?”
Quý Thương ngả lưng dựa vào ghế, chuyển sang một tư thế ngồi thể hiện rõ mình đã no nê sung sướng, anh cười có vẻ thích ý: “Cậu biết lý do mà.”
Doãn Hạo mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng là Viên Hạo không liên quan đến vụ giết người, hắn chỉ là một thằng ma bùn sống bằng nghề gạt gẫm đàn bà con gái thôi. Cảnh sát vừa quát một câu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thuong/2564292/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.