Chương trước
Chương sau
Một đống suy nghĩ chạy ngang dọc trong đầu, tôi ra sức lắc mạnh đầu, nhớ tới Bạch Dực đã có lần nói, có một số người do chết quá đột ngột nên thậm chí còn không nhận ra là mình đã chết nữa. Vậy chẳng lẽ là tôi đã chết? Không thể nào, rõ ràng lúc nãy thuyền chỉ hơi chòng chành chứ đâu có lật, người chèo thuyền và Bạch Dực đều nhìn thấy tôi mà? Hay là Bạch Dực chính là người chết? Không có khả năng… Tôi nhanh chóng quẳng suy nghĩ này khỏi đầu. Người ta nói quỷ thoại liên thiên[4], mà ba người đi trước chúng tôi đây mặc quần áo phong phanh lại ẩm ướt, hiện tại nghĩ lại bọn họ cũng không giống người sống, rất có thể là do rơi xuống nước chết đuối, vì thế tôi cần gì phải nghe lời bọn họ nói? Thế nhưng nếu bọn họ là quỷ thì lẽ ra Bạch Dực đã phải nhìn thấy họ rồi mới đúng chứ? Sao lần này anh ta không thấy…?
Bạch Dực dường như thấy sắc mặt tôi càng lúc càng tái nhợt đi, vội đưa tay định đỡ tôi, nhưng đúng lúc đó tôi nhìn xuống gấu quần của anh ta, phát hiện hai gấu quần cũng ướt sũng, giấc mộng trên xe lửa hôm qua tự nhiên ập đến, cảm giác quỷ dị khiến đầu tôi choáng váng. Tôi vô thức lùi lại tránh khỏi tay anh ta, run run nói: “Ở đây không chỉ có chúng ta thôi đâu… Còn ba người nữa, bọn họ cũng lên thuyền đến đây cùng với chúng ta mà!”
Tay Bạch Dực ngừng lại, anh ta nhìn tôi trầm mặc một lúc, sau đó mới thong thả nói: “Ý cậu là ngoài chúng ta ra thì ở đây còn ba người nữa?”
Tôi gật đầu, đang định mở miệng trả lời, chợt phát hiện phía sau lưng Bạch Dực bất thần vươn ra hai cánh tay, hai bàn tay to bè, móng tay màu tím bầm, da trắng nhợt gần như trong suốt. Dần dần từ sau lưng anh ta lộ ra gương mặt của cô gái nọ, tôi kinh hoảng nghĩ thầm, chẳng phải bọn họ đang ở trên sườn núi trên kia sao? Nhìn lại, phát hiện trên sườn núi không còn ai. Tôi quay phắt người lại phía sau, hai thanh niên còn lại đã đứng chực sau lưng tôi tự lúc nào. Trên tóc bọn họ toàn là nước, hai cái đầu trương phình lên, giống như là… giống như là… thi thể ngâm lâu ngày trong nước vậy!!!
Tôi vội vã lui lại, đụng phải Bạch Dực, lại theo bản năng nắm chặt tay anh ta chạy về phía đỉnh núi. Bàn tay anh ta cũng ướt sũng, dường như có hơi…phù…? Tôi run rẩy nắm chặt tay hơn, quay đầu lại cẩn thận nhìn Bạch Dực. May mắn quá, vẻ mặt anh ta vẫn bình thường, chỉ có đôi chân mày nhíu chặt vào với nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh núi, trong miệng lẩm bẩm điều gì không rõ.
Tôi tận lực không dám hoài nghi Bạch Dực, chỉ cắn chặt môi liều mạng leo lên. Ba con quái vật kia cũng bắt đầu đuổi theo, mái tóc của đứa con gái phủ lên vai như một đám rong biển, hai gã con trai thì gần như bò rạp sát đất, trên người toàn là nước nhỏ long tong. Trong tai tôi phảng phất tiếng đứa con gái nghe thê lương như tiếng gió rít qua khe cửa, nó đang không ngừng gào thét: “Trong các ngươi có một kẻ là quỷ, trong các ngươi có một kẻ đã chết…”
Thân thể tôi dường như bị rút sạch sức lực, bước chân cũng càng lúc càng trì lại như đeo đá, chỉ trong chớp mắt, ba quái vật nọ đã muốn đuổi kịp sau lưng. Đứa con gái rõ ràng đang mỉm cười, gương mặt trương phồng tím ngắt, dưới làn da gần như trong suốt đã bắt đầu lấm tấm những nốt thi ban[5] đen bầm. Cái miệng đen ngòm ngáp ngáp, như đang gào thét gì đó với chúng tôi, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Nhưng nhìn theo khẩu hình của nó thì rõ ràng nó đang nói với tôi: “Nam nhân bên cạnh ngươi là quỷ!” Hai gã con trai bên cạnh bám chặt vào vách đá như hai con cóc, từ trên người chúng, nước cứ liên tục trào ra.
Đột nhiên Bạch Dực lôi mạnh tôi một cái, kéo tôi chạy thẳng lên phía bắc. Tôi nhắm chặt mắt lại, há hốc miệng chật vật chạy theo sau.
Chạy một lúc lâu, Bạch Dực mới ngừng lại, nói: “Được rồi, chạy tới đây là đủ rồi.”
Phía trước đã hoàn toàn không còn đường tiến nữa, tôi mệt tới nỗi ngồi sụp hẳn xuống, vừa chạy cật lực xong, cả người đều là mồ hôi hột. Gạt mồ hôi trên trán, tôi quay sang Bạch Dực hỏi: “Anh thực sự không trông thấy bọn họ sao?”
Bạch Dực không nói gì, ánh mắt của anh ta lại bị hai tròng kiếng phản chiếu ánh sáng mặt trời che mất. Tôi không khỏi trở nên hoài nghi, liền nói thêm: “Đứa con gái còn nói trong số chúng ta có một người là quỷ nữa chứ. Hừ, có mà ba bọn chúng mới là quỷ ấy, chết tiệt thật!”
Lúc này tự nhiên Bạch Dực mở miệng nói: “Sao cậu biết chắc chúng ta không phải quỷ chứ?”
Giọng nói của anh ta rất trầm, tựa như ánh nến lung lay chớp tắt giữa lối trần gian và địa ngục, tự nhiên tôi cảm thấy mình như vừa rơi thẳng vào một hang động đen đặc sâu hoắm nào đó, cảm giác kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập cơ thể, tới mức gần như sự tuyệt vọng.
Tôi vô thức sờ lên ngực trái mình, tim còn đập, tôi còn sống. Tôi ngẩng lên nhìn Bạch Dực, bàn tay run rẩy vươn ra định sờ thử xem anh ta tim còn đập hay không. Đột nhiên bàn tay tôi bị bàn tay mạnh mẽ của anh ta nắm chặt lại, tôi hít mạnh một hơi, đau tới mức trợn to mắt. Bạch Dực cầm tay kéo tôi gần lại, vì quá mệt mỏi và sợ hãi nên trước mắt tôi lúc này cái gì cũng trở nên mông lung, tôi không trông rõ vẻ mặt của Bạch Dực, chỉ cảm thấy gương mặt anh ta cũng tái nhợt khác thường, cảm giác âm lãnh thấu xương trong nháy mắt ngập tràn không khí xung quanh tôi…
Anh ta hỏi: “Cậu tin tôi thật sao? Lẽ nào cậu chưa từng nghi ngờ tôi?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Đương nhiên không! Nếu ngay cả anh mà tôi còn không tin được, vậy tôi còn biết tin tưởng ai bây giờ? Mẹ nó, tôi còn biết trông cậy vào ai bây giờ?!” Tôi cảm thấy mình như sắp ngất đi, mà có thể ngất đi lúc này được mới tốt, dù sao có khi chúng tôi đều đã thành quỷ cả rồi cũng không chừng! Kỳ thực, hoài nghi hay không hoài nghi, tôi cũng không rõ nữa, có lẽ phải nói người tôi đang hoài nghi là chính bản thân mình mới đúng, nhưng tôi không dám nói ra mà thôi.
Anh ta chậm rãi buông lỏng tay, lại bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ: “Hóa ra cậu lại dựa dẫm vào tôi tới mức này.”
Đi chết đi! Dựa dẫm?! Lúc này hai người đương nhiên tốt hơn một người nhiều chứ! Một người đối mặt với bốn quỷ ấy à?! Tôi nào phải thần Chung Quỳ[6] chuyển thế, cho nên 2 vs 3 đương nhiên tốt hơn 1 vs 4 nhiều chứ!!! Tôi đã muốn đứng không vững nữa, một tay đỡ ngay mắt, một bên mắt tôi đang đau thốn từng cơn, đã không còn phân biệt được ai là thực, ai là giả nữa. Mà trong hoàn cảnh ai là người ai là quỷ cũng không biết, ngay chính bản thân mình cũng nghi ngờ này mà tôi vẫn một mực đặt lòng tin vào Bạch Dực, đúng là có hơi kỳ lạ thật.
Anh ta đỡ lấy tôi, sau đó mới nói: “Ba kẻ kia hẳn là Thủy Mị, thứ thủy quái kinh khủng nhất, là loại ác quỷ sinh ra từ những kẻ bị chết đuối. Bọn chúng có thể tạo ra đủ mọi loại ảo giác, sau đó kéo nạn nhân xuống nước thành kẻ chết thay cho chúng. Không ngờ lần này chúng lại lên được bờ, bất quá chúng chắc chắn không lên được chỗ này đâu, phương bắc mạng kim thủy, thủy quỷ không thể lên phía bắc được. Nhưng chúng ta cũng bị nhốt cứng ở đây luôn rồi.”
Tôi nhìn quanh một chút, phát hiện chỗ này là một vách núi, trước mặt là vực thẳm, con đường duy nhất xuống dưới đã bị ba con Thủy Mị kia chặn mất. Thời gian lúc này không còn sớm nữa, nếu không xuống nhanh sẽ lỡ thời gian hẹn với nhà đò mất. Mà ba con Thủy Mị kia có vẻ cũng cao cường, có khi chờ không tới lúc chúng tôi chết đói thì chúng đã tìm cách bò lên tới nơi cũng không chừng.
Vì thế tôi gật đầu: “Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Lẽ nào phải xuống dưới 2 chọi 3 với ba con quái vật kia sao?”
Gió vẫn điên cuồng thổi, lúc nãy khi chạy trốn chúng tôi đã bỏ lại toàn bộ hành lý dưới kia rồi, hiện tại có muốn uống miếng nước cũng không đào đâu ra cả, thật là đạn tận lương tuyệt, đường cùng mạt lộ mà!
Bạch Dực nhìn dãy núi bốn phía, sau đó lại nhìn lên đỉnh núi, nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng có thể còn có cách khác!” Anh ta nhanh chóng lấy trong túi áo ra tờ giấy của Tá Thọ bà, chỉ vào câu cuối cùng trong bài thơ mà nói: “Một nơi thế này tuyệt không thích hợp để mai táng người chết, như thế, quỷ bà kia muốn chúng ta đi bái tế chắc chắn không phải là một người nào cả, mà có lẽ… là một thứ gì đó mới đúng.”
Nói xong, anh ta tìm một tảng đá lớn, dùng tay phủi phủi tuyết bám trên đó rồi ngồi xuống, nghiên cứu kỹ lại bài thơ.
Tôi không dám quấy rối anh ta, không biết làm gì khác hơn là nhìn tứ phía xung quanh, trong mắt là một mảng hoang vu, dưới kia, ba on quái vật vẫn tiếp tục ra sức leo lên, nhưng dường như bị một bức tường vô hình nào đó cản lại. Đứa con gái chợt ngẩng đầu âm lãnh nhìn tôi, giống như nhìn một tên tử tù sắp lên đoạn đầu đài.
Cái nhìn oán độc hung ác này khiến tôi cả người ớn lạnh. “Trời đã đủ lạnh rồi, đừng có leo lên mà thêm phiền phức cho người ta biết chưa!” Tôi lầm bầm chửi một câu, sau đó lại quay lại nhìn Bạch Dực, thấy anh ta vẫn âm trầm ngồi một chỗ suy nghĩ, liền lắc đầu thở dài, lẩm bẩm: “Cái đảo rùa này sao mà âm tà đến vậy không biết! Nếu sớm biết thế này thì không nhận lời bà lão kia làm gì cả, cùng lắm thì tổn thọ vài năm thôi chứ gì, còn hơn là phải lo lắng không biết có qua nổ ngày mai hay không thế này!”
Đột nhiên Bạch Dực ngẩng đầu lên, mắt sáng ngời nhìn tôi: “Cậu vừa nói gì thế?”
Tôi hơi chột dạ, tôi không có ý làm phiền anh ta suy nghĩ, vì thế hơi ấp úng đáp lời: “Nếu sớm biết thế này thì…”
Bạch Dực khoát tay: “Trước đó nữa!”
Tôi nhớ lại từ từ nói: “Cái đảo rùa này sao mà âm tà đến thế…”
Anh ta reo lên “Đúng, chính là thế! Tôi biết nó đang chôn cái gì ở đây rồi!” Sau đó quay sang nói với tôi: “Đi, phải trèo lên cao nữa, chúng ta chỉ còn cách phải leo tới trên đó thôi!”
Nói xong lập tức bám vào vách đá tìm cách leo lên, tuy ngọn núi này không thể gọi là dốc, xung quanh còn có nhiều bụi cây cho chúng tôi bám vào mượn thế leo lên, nhưng không có gì bảo hộ mà cứ vậy leo núi, thật sự có hơi điên cuồng, lỡ mà ngã xuống thì chưa chắc tìm được xác nữa.
Bạch Dực vươn tay ra trước mặt tôi: “Tin tôi, đi theo tôi đi. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”
Tôi nhìn về phía ba kẻ dưới kia, không ngờ thấy bọn chúng bắt đầu chậm chạp bò lên. Xem ra phương bắc khắc quỷ là sự thật, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Tôi run cả người, nghĩ thầm cho dù có ngã chết cũng nhất định không thể để chúng bắt được mình rồi giết chết, vì thế kiên quyết nắm tay Bạch Dực, cố sức bước những bước đầu tiên.
Hiện tại ba con quái vật kia và chúng tôi đã hình thành một đường thẳng người truy ta chạy quái dị, may mắn là vì đang hướng về phía bắc nên tốc độ của bọn chúng không nhanh được như trước, cho nên khoảng cách giữa hai bên cũng càng lúc càng tách xa nhau. Tôi bình tâm, tiếp tục leo lên, sử dụng cả tay lẫn chân, nắm lấy tất cả những chỗ có thể bám vào. Bạch Dực ở trên tôi một khoảng ngắn, cũng đang cật lực leo.
Từ khi lên đảo tôi đã nghĩ trên đảo này có một lực hấp dẫn kỳ quái nào đó, lúc này lực đó càng thêm rõ ràng, dường như càng lên cao thì càng mạnh, hơn nữa, càng có khuynh hướng âm hàn hơn. Vẻ âm hàn này dường như biến thành một dạng tử khí chết chóc nào đó, toàn bộ cây cối xung quanh vì âm khí cổ quái này mà đều rạp hết xuống, như thể đang quỳ xuống cúng bái thứ gì đó trên đỉnh núi vậy. Càng leo lên cao, cây cỏ càng ít đi, chúng tôi càng khó leo. Tốc độ của Bạch Dực rõ ràng đã chậm hẳn lại, khiến tôi ở dưới cũng sốt ruột.
Ba con quái vật phía dưới rõ ràng cũng cực sợ âm khí lạnh lẽo trên này, vì bọn chúng đã ngừng lại không dám leo tiếp nữa, chỉ dán chặt vào vách đá như đang chờ chúng tôi rớt xuống.
Là Thủy Mị mà còn phải sợ hãi thứ đang ở trên đỉnh núi, vậy trên đó rốt cuộc đang chôn giấu cái gì? Tôi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Bạch Dực, anh ta vẫn đang cắn răng liều mạng leo lên, nhưng sắc mặt đã xanh mét lại, cả người run bắn lên, xem chừng anh ta cũng bị ảnh hưởng bởi thứ lực hấp dẫn kỳ quặc trên kia.
Đang khi tôi còn lo lắng không biết anh ta có kiên trì lên nổi tới đỉnh núi hay không, thì chợt viên đá mà anh ta đặt chân lên bất đồ rơi ra, anh ta trượt chân, cả người rơi thẳng xuống! Tôi hít mạnh một hơi, theo phản xạ nắm được tay anh ta, vì thế hai chúng tôi trong nháy mắt biến thành cảnh một tay tôi bám chặt vào một cành cây, tay còn lại túm chặt lấy Bạch Dực.
Kính mắt của Bạch Dực đã rơi hẳn xuống dưới vách núi, mấy thứ kia thấy tế, cũng bắt đầu nhốn nháo kích động, rõ ràng là đang chờ chúng tôi rơi xuống, bọn chúng đều đưa tay lên, ra vẻ muốn tóm lấy chúng tôi.
Tôi chưa từng tưởng tượng ra trọng lượng của một người lại có thể nặng đến mức này, tôi nghiến chặt răng, gân xanh trên hai mu bàn tay đều hằn rõ lên. Những đám cây leo trên vách đá tuy mềm mại nhưng lại dẻo dai khác thường, vì cố sức tóm chặt lấy chúng nên lòng bàn tay tôi đã bị cứa rách hết, một dòng máu mảnh trườn theo lòng bàn tay xuống cổ tay, nhiễm đỏ một phần tay áo, cơn đau thốn óc khiến trong phút chốc cơ thể tôi cũng như muốn mềm đi.
Bạch Dực nhìn tôi, gương mặt lạnh lẽo, rất sến súa mà nói rằng: “Buông tay!”
Tôi không muốn lãng phí sức lực đi cãi nhau với anh ta về cái vấn đề vớ vẩn buông hay không buông này thêm nữa, chỉ cắn chặt răng tìm cách cuốn tay mình nhiều vòng quanh bụi dây leo, cuối cùng cả hai chúng tôi cũng không còn rơi xuống nữa. Tôi vốn muốn dùng cả cơ thể mình dán chặt vào vách đá để ngăn chặn việc rơi xuống, nhưng còn Bạch Dực ở dưới nên không dám.
Bạch Dực thấy tôi không có ý buông tay, liền tự tìm cách giãy khỏi tay tôi, tôi hoàn toàn bị rơi vào thế bị động. Tay Bạch Dực đã sắp trượt khỏi tay tôi. Thấy thế tôi vội vàng quay xuống gào to: “Nếu anh mà chết ở chỗ này tức là lỗi của tôi đó, chết tiệt, tôi cả đời cũng không yên tâm nổi đâu! Nếu anh mà ngã xuống tôi cũng sẽ nhảy xuống cho coi! Muốn chết cả hai cùng chết!” Lời vừa ra khỏi miệng tôi đã muốn hối hận; mẹ nó đúng là thành phim sến lúc 8 giờ tối mất bà nó rồi, cứ thế này có phải tiếp theo sẽ là cành cây gãy không?
Bạch Dực nhìn lại tôi, môi mím chặt không nói gì. Tôi gấp tới mức hai mắt đỏ bừng, ai bảo đàn ông không chảy nước mắt, lúc này tôi phải cố lắm mới ngăn bản thân không khóc rống lên hay không gào thét cứu mạng đây này!
Chợt anh ta mỉm cười, một lần nữa nắm chặt tay tôi, tôi nhìn lại, trong lòng nghĩ, có giỏi sao không đòi sống đòi chết nữa đi, vì thế trừng mắt với anh ta một cái. Nhưng vẫn dùng hết sức kéo anh ta lên một chút. Bạch Dực dường như đã tìm được chỗ đặt chân, vì sức nặng trong tay tôi đã nhẹ đi không ít, tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà bụi dây leo này không đứt, không chặt đường sống của chúng tôi… Cũng cảm ơn trời, cuối cùng đã thoát khỏi tình tiết muôn thuở của phim truyền hình.
Bàn tay nắm bụi cây đã rách một đường dài, máu tuôn không ngừng, gần như nhuộm đỏ cả bàn tay và cổ tay. Bạch Dực cuối cùng cũng đã đứng vững, bèn nhanh chóng ôm lấy tôi, dùng tay còn lại của mình bám chắc vào một gốc cây to mọc chìa ra ngoài gần đó, sau đó nhìn tôi bảo: “Buông tay ra đi.”
Tôi nhìn bàn tay bị thương te tua của mình, khẽ thở dài, sau đó đứng thật vững, một tay còn nguyên lành ôm lấy tay Bạch Dực, tay bị thương từ từ buông đám dây leo ra. Lúc này tôi mới phát hiện là cánh tay đó của mình đang run bắn lên, tê dại đi, chẳng còn sót lại chút khí lực nào. Máu trên tay rơi xuống dưới, đám quái vật lập tức nhốn nháo lên như cá mập đánh hơi thấy mùi máu tươi. Xem ra máu người dường như có thể giúp chúng mạnh hơn đủ để trấn áp sức uy hiếp từ đỉnh núi, vì bọn chúng lại một lần nữa bắt đầu leo lên.
Bàn tay này coi như tạm thời hết xài, tôi tự thấy bản thân quả thực không thể leo lên nữa, đành nản chí thở dài một hơi, nghĩ thầm sống được mới ngoài hai mươi năm, không ngờ hôm nay lại bỏ mạng ở đây. Tôi nhắm chặt mắt, chịu đựng con đau, dù sao thì cũng sắp tới đường cùng rồi, tinh thần mới vừa rồi còn rất mạnh mẽ lúc này lại nhũn cả ra, cả người cũng mềm oặt lả đi.
Bạch Dực nhìn bàn tay của tôi, lại nhìn lên đỉnh núi không còn bao xa ở trên kia, kéo tay tôi khoác lên vai anh ta, sau đó vững vàng nói: “Để tôi cõng cậu lên.”
Tôi mở mắt, có lẽ là do mất máu quá nhiều nên lúc này đã không trông rõ trước mắt nữa, chỉ lắc lắc đầu, khàn khàn nói: “Anh leo lên đi, nếu cõng cả tôi theo thì anh không thể lên được đâu!”
Bạch Dực không thèm nói nhiều, buông bàn tay còn lành lặn của tôi ra mà nắm lấy bàn tay bị thương. Tôi đau đến co rúm cả người lại, vô thức ôm chặt lấy anh ta, lòng thầm mắng, chết tiệt, có muốn nắm cũng đừng nắm cái tay bị thương chứ! Anh ta nhìn tôi nói: “Cậu đã không bỏ tôi lại, làm sao tôi có thể bỏ cậu lại chứ? Hoặc là cùng nhau ngã xuống, hoặc là cùng nhau leo lên thôi!”
Tôi không nói gì, hay nói đúng hơn là không thể nói gì, chỉ gật đầu, dùng hai tay quàng qua vai ôm lấy cổ anh ta. Lại lơ đãng nhìn xuống dưới, thấy ba thứ kia có được máu của tôi cứ như phát điên lên, không còn trông giống người nữa mà cứ như ba con thằn lằn màu trắng thật to đang điên cuồng bò lên, ánh mắt dại đi, trong miệng hộc ra những thứ dịch thể màu xanh đen, gớm ghiếc muốn chết.
Bạch Dực thấy tôi đã nằm yên ổn trên vai mình, liền dùng một tay giữ người tôi, một tay dùng sức leo lên, từng tấc từng tấc một. Nói thật, tôi sắp ngất xỉu tới nơi, chỉ biết dùng toàn bộ phần sức lực yếu ớt cuối cùng để ôm chặt lấy Bạch Dực. Lúc này chỉ cần buông tay, khỏi cần nói, nếu không ngã xuống chết thì cũng sẽ bị mấy thứ kia cắn xé.
Gió thổi ù ù bên tai khiến ọi giác quan càng thêm trì độn đi. Tôi không trông rõ mặt Bạch Dực nữa, cảm thấy máu trong người cũng sắp đông cứng, cả người lạnh như băng, chỉ có chút hơi ấm tỏa ra từ người Bạch Dực khiến tôi còn mông lung cảm thấy sự sống, cảm thấy mình chưa chết.
Tôi những muốn nói gì đó, nhưng phát hiện cổ họng đã khô đặc lại, nước mắt, cuối cùng nhịn không được trào ra. Bạch Dực biết tôi không chống cự được bao lâu nữa, liền nghiêng đầu lại nhìn tôi, nhíu nhíu mày, anh ta cũng sắp hụt hơi, nhưng vẫn ra sức nói với tôi: “Cố lên.”
Tôi vô thức gật đầu, không biết bản thân thực sự có thể chống đỡ tới cùng hay không? Đoạn đường cuối cùng, Bạch Dực gần như phải trườn lên, không biết có nên gọi là kỳ tích hay không nữa. Thủy Mị ngại thứ đang nằm trên đỉnh núi nên không dám tới gần. Tuy chúng cũng điên cuồng tìm cách leo lên núi, nhưng tốc độ so ra vẫn chậm hơn chúng tôi rất nhiều.
Lên tới đỉnh núi, tôi rốt cuộc có cảm giác chân chạm đất. Bạch Dực nằm vật xuống bên cạnh tôi, hai tay cũng đã bị phá rách nham nhở. Nhưng vừa khi lấy lại sức một chút anh ta đã nhổm dậy, tháo khăn quấn cổ xuống bao lấy bàn tay đang chảy máu của tôi.
Anh ta vỗ vỗ hai má tôi: “Chúng ta lên tới đỉnh núi rồi, cố lên!”
Vì mất máu hơi nhiều nên lúc này tôi thực sự khát nước, vô thức rên rỉ: “Khát nước, tôi khát quá…”
Một lát sau dường như có cái gì đó dán sát vào đôi môi nứt nẻ của tôi, tôi bèn theo bản năng đưa đầu lưỡi liếm lấy, cảm thấy thứ đó dường như dừng lại trong phút chốc, sau đó, một dòng nước ấm áp chậm rãi rót vào miệng tôi, thực sự là cứu mạng mà, tôi theo bản năng sinh tồn vội vàng nuốt lấy.
Sau đó nước liên tục được đưa vào miệng tôi, có nước, tinh thần tôi cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Nhưng mắt vừa mở ra thì lập tức lại trợn tròn lên, vì tôi sực nghĩ tới việc làm sao mà lại có nước trong hoàn cảnh này được… Hóa ra là Bạch Dực ngậm tuyết vào miệng cho tan… sau đó đút cho tôi… Mẹ nó, sao lại quay về phim truyền hình sến lúc 8 giờ tối thế này?!
Khi anh ta một lần nữa sắp chạm môi vào môi tôi, tôi lập tức bật dậy đẩy anh ta ra, một ngụm nước chưa kịp nuốt bị sặc vào khí quản, tôi ho rũ người ra, vừa ho vừa run run chỉ tay vào Bạch Dực, mắt nhìn chằm chằm vào đống tuyết trên đất.
Anh ta thấy tôi đã sống lại, liền quay lại vẻ mặt như thường, bình thản đứng đắn giải thích: Yên tâm, tôi lấy tuyết dưới sâu, không lấy tuyết trên bề mặt đâu, sạch sẽ lắm mà.”
Tôi vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, hung hăng trừng mắt với anh ta, trong lòng nói bẩn hay sạch đâu phải là chỗ quan trọng! Nhưng nếu tranh cãi về vấn đề này bây giờ thì quả thực xấu hổ, thôi thì tập trung vào chính sự thôi. Tôi choáng váng đứng lên, nhất thời quên mất một tay đang bị thương, dùng tay nhấc người lên, lập tức đau tới mức tỉnh hẳn cả người. Lắc lắc lư lư ngồi xuống, lúc này tôi mới nhớ ra mình đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra, phía dưới còn có thứ gì, và chúng tôi phải làm gì để thoát thân.
Nhưng trông Bạch Dực lúc này khá bình tĩnh, tôi ngẩng lên nhìn anh ta ra ý hỏi, anh ta không trả lời mà chỉ ra hiệu cho tôi nhìn bốn phía. Tôi làm theo, phát hiện chỗ này hẳn là chỗ cao nhất đảo, là một mô đất nhỏ bẳng phẳng, chính giữa có một phiến đá dựng như mộ phần, bên trên để một cái rương, cái rương nhỏ bằng đồng, giống hệt như cái xuất hiện trong giấc mơ của tôi!
Gió vẫn thổi ào ạt như những lưỡi dao vô hình, cuốn theo một đám tuyết trên mặt đất thành những cơn lốc màu trắng mờ che mắt người, tôi dụi dụi mắt nhìn lỹ lại một lần nữa, thực sự là cái rương đã xuất hiện trong mơ.
Bạch Dực vất vả nâng tôi – lúc đó đã ngã sấp xuống đất – đứng dậy, sau đó chậm rãi tiến tới gần cái rương. Tôi yếu ớt hỏi anh ta: “Nó là cái gì vậy?”
“Đây là thứ duy nhất có thể cứu mạng chúng ta – Huyền Hoàng Bích. Cũng là thứ chúng ta có trách nhiệm tới bái tế.” Bạch Dực không quay lại nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng trả lời.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao lại đặt thứ này ở đây? Mà sao anh biết là nó?”
Lần này Bạch Dực quay lại nhìn tôi, xoa xoa mồ hôi trên trán: “Cậu quên tôi đã nói với cậu rằng chỗ này tụ tập rất nhiều âm khí sao? Một nơi thế này chính xác có thể nuôi dưỡng được ba con quái vật như dưới kia. Nhưng chỗ này lại có thể ngăn chặn bọn chúng, tại sao? Câu trả lời chỉ có một, đó là ở đây có đặt thứ gì đó trấn áp được âm khí, mà câu cuối cùng trong bài thơ của chúng ta là ‘Bắc tôn long ngoan trấn huyền hoàng’.”
Anh ta có vẻ cũng sắp đứt cả hơi, vì khi nói những lời này giọng anh ta run run, phải dừng lại thở dốc một lúc rồi mới tiếp tục được: “Trong ‘Chu Lễ. Xuân quan. Đại tông bái’ có ghi chép rõ: Dùng sáu loại ngọc làm lễ vật, lễ bái thiên địa tứ phương; dùng Thương Bích bái thiên, dùng Hoàng Tông bái địa, dùng Xích Chương dâng cho phía nam, dùng Thanh Khuê dâng cho phía đông, dùng Bạch Hổ dâng cho phía tây, dùng Huyền Hoàng dâng cho phía bắc. Các loại ngọc này thực ra đại diện cho sáu thuộc tính khác nhau, thiên là nhật, địa là nguyệt, đông là Thanh Long, nam là Chu Tước, tây là Bạch Hổ, mà bắc chính là Huyền Vũ. Phương bắc cũng là nơi vạn quỷ tụ tập, cho nên đại diện cho phương bắc, thần Huyền Vũ, có trách nhiệm trấn áp mọi hồn ma phách quỷ; cho nên lễ vật dâng cho Huyền Vũ là Huyền Hoàng Bích cũng đương nhiên trở thành loại ngọc có khả năng trấn áp chúng quỷ.”
“Ý của anh là chúng ta nên mượn tạm viên ngọc này đi làm bùa hộ mệnh?” Tôi kinh ngạc nhìn lại cái rương, trông nó có vẻ khá nặng.
Anh ta cũng quay lại nhìn cái rương đồng: “Thứ này xem chừng đã được để ở đây trên dưới trăm năm rồi, nếu bây giờ mà động vào thì âm khí tích tụ trong nó không phải thứ con người có thể chịu nổi đâu. Hơn nữa thứ này không mang đi được, bằng không nơi này sẽ hóa thành đất quỷ mất. Nhưng đúng là có thể dùng nó để trấn áp ba con quái vật dưới kia dễ dàng.”
Tôi nghe thế cảm thấy hơi chợn, quả nhiên vẫn cần một người phải liều mạng? Vì thế cắn răng nhìn sang chỗ cái rương: “Để tôi tới lấy ngọc. Dù sao lúc này tôi cũng muốn đi hết nổi rồi, chết thì chết thôi mà, để tôi lấy cho!”
Bạch Dực nhìn tôi, tôi biết mình vừa nói với anh ta một câu không lấy gì làm hay lắm, nhưng trong tình huống nước sôi lửa bỏng này, chỉ có biện pháp này là có thể cứu một trong hai chúng tôi mà thôi. Vì thế tôi cắn cắn môi không thèm suy nghĩ nhiều nữa, mà chậm rãi tiến về phía cái rương.
“Để tôi làm thì hơn.” Bạch Dực chợt bình thản nở nụ cười, bàn tay ngăn tôi lại.
Chết tiệt! Có phải là đi ăn chùa đâu mà hăng hái thế? Đây là ôm bom cảm tử, cảm tử đó biết chưa, đừng có làm người ta sởn gai ốc nữa đi, ngày hôm nay sến súa quá đủ rồi! Tôi gạt tay anh ta ra, lảo đảo bước tới gần như ôm lấy cái rương, sau đó quay lại trừng mắt quát Bạch Dực: “Tôi đã bảo để tôi làm! Anh đừng nghĩ tôi vô dụng như vậy, cái gì cũng cần phải nhờ anh tới cứu! Lần này để tôi làm anh hùng một lần đi!”
Lúc này, ba con quái vật kia không biết bằng cách nào mà cũng đã leo dần tới đỉnh núi. Gương mặt đầu tiên tôi nhìn thấy là của nữ quỷ, cả người nó đều tràn ra một thứ dịch thể màu xanh đen hôi thối, cơ thể nó phồng lên, sưng phù như một đống bột nhão quá nước kinh khủng, chậm rãi nhúc nhích bò lên. Sau đó tôi phát hiện ra sau lưng nó là hai cái đầu của hai gã con trai còn lại, có thể nữ quỷ này đã hấp thu cả hai đồng bạn của mình mới có đủ sức mạnh leo lên tới đỉnh núi này. Trông nó có vẻ cực kỳ táo bạo, đôi mắt đỏ lừ, cái miệng mở rộng, lộ ra hai hàng răng nhỏ sắc lẻm nhọm hoắt, hoàn toàn có thể nghiến đứt xương khớp của chúng tôi.
Tôi thấy chúng tôi đang rơi dần vào hoàn cảnh chỉ mành treo chuông, liền không chờ Bạch Dực lên tiếng, cấp tốc mở cái rương trong tay ra. Cái khóa trên nắp rương đã rớt ra từ lâu, tôi dùng cánh tay bị thương kẹp chặt rương, sau đó dùng cái tay lành lặn còn lại mở nắp rương ra.
Quái vật thấy tôi sắp mở rương, lập tức điên cuồng gào thét lao thẳng tới chỗ tôi. Bạch Dực lúc này cũng đã nhìn thấy nữ quỷ, dường như sức mạnh của Huyền Hoàng Bích ở đây khiến nó không thể ẩn thân được.
Anh ta nhanh như chớp lao ra chặn nữ quỷ lại, sau đó rút từ trong túi áo ra một cái túi gấm nho nhỏ mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ, sau đó một tay túm chặt lấy nữ quỷ, tay còn lại rắc một ít bột từ trong túi gấm vào thẳng mặt nó. Nữ quỷ như thể đã hoàn toàn phát điên, nhưng bột phấn làm cả cơ thể nó nổi lên những bong bóng nước nhỏ, nó đau đến mức gầm rú điên cuồng, cả người tỏa ra một mùi hôi thối kinh người.
Tôi không có thời gian nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, chỉ cắn răng dùng lực, cuối cùng cái rương cũng mở bung ra. Tôi run run cầm lấy khối ngọc bích bên trong, một trận khí âm hàn kinh khủng nhất thời dội thẳng vào người. Ngọc bích là một khối ngọc màu trắng sữa pha vàng nhạt, xung quanh không có bất kỳ vàng bạc nào để trang sức, chỉ là một viên ngọc thuần khiết thiên thành hình khối tròn, viên ngọc lạnh lẽo lạ thường, so với nó, thậm chí băng tuyết đóng dày xung quanh thực sự không là cái gì cả. Trong nháy mắt, linh hồn của tôi giống như bị rút cạn, máu trong người cũng như đông cứng lại hết, đôi chân dường như đã hòa thành một khối với đám băng tuyết xung quanh, mọi cảm giác trên người tôi đều như ngưng trệ lại, giống như đang bị giam trong một khối nước đá khổng lồ, tôi có cảm giác như cơ thể mình đang phải tiếp nhận toàn bộ khối âm khí ghê người đã tích tụ ở đây bao nhiêu lâu rồi vậy.
Tôi không thể thở được nữa, nữ quỷ kia vừa nhìn thấy viên ngọc bích trong tay tôi chợt gào thét rất to, hai cái đầu còn lại trên người nó cũng bắt đầu rít gào lên. Tôi dùng cả hai tay mình giữ viên ngọc, quỳ rạp xuống đất, hai bàn tay tôi dần dần đổi màu, làn da chậm rãi biến thành một màu trắng ngà của ngọc. Nữ quỷ kia đang khốn khổ gào thét, lăn lộn trên mặt đất, dường như đang từ từ tan ra… cuối cùng, chỉ còn sót lại một đám nước đen ngòm, ở giữa chúng, là ba bộ xương khô, hai nam một nữ, mặc y phục mùa thu…
Bạch Dực quay phắt lại nhìn tôi, vội vàng gào to bảo tôi mau buông viên ngọc ra, nhưng tôi không thể buông nó xuống được nữa, viên ngọc giống như dính chặt trên tay tôi vậy. Không! Phải nói là nó đang muốn nuốt chửng tôi, tôi cảm giác cơ thể mình càng lúc càng hóa thành một khối ngọc.
Bạch Dực thấy thế vội chạy tới, nhưng tôi lập tức kêu to: “Đừng tới đây! Thứ này… thứ này có thể nuốt chửng người!”
Nhưng anh ta vẫn không dừng lại, mà ngược lại, còn chạy tới nhanh hơn. Thoáng một cái đã ôm chặt lấy tôi, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm mấy câu thơ trên tờ giấy: “Thiên mục nhập quy tầm mộ hoang. Tứ long vào nước đoạt phách hồn. Bát phương tụ khí hồn không tán. Bắc tôn long ngoan trấn huyền hoàng… Linh hồn của vạn vận yểm trong thần ngọc, hôm nay chúng tôi đến bái lạy, tạ ơn bắc tôn…!”
Anh ta niệm mấy lần, cuối cùng tôi cũng cảm thấy cơ thể mình dần dần có lại cảm giác, viên ngọc bích trên tay cũng rơi xuống mặt đất đầy tuyết. Nhưng luồng khí âm hàn trong cơ thể tôi thì còn nguyên đó, khiến tôi run lẩy bẩy. Tôi thậm chí phải dùng răng cắn chặt môi, để hai hàm răng không va vào nhau.
Bạch Dực vỗ nhẹ lên lưng tôi, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao nữa, xong hết rồi. Chúng ta hoàn thành lời hứa rồi.”
Tôi ngẩng lên nhìn Bạch Dực gật gật đầu. Anh ta buông tôi ra, cởi áo khoác ngoài của mình ra mà khoác lên người tôi. Tôi giật giật thử ngón tay, nhưng phát hiện bàn tay đã đông cứng lại, ngay cả nhúc nhích đầu ngón tay cũng không được, âm khí của mấy trăm năm tích tụ quả nhiên không tầm thường.
Bạch Dực nhìn bộ dạng hoạt kê của tôi, nhẹ nở nụ cười, cầm hai bàn tay tôi nhét vào trong túi áo, sau đó thỏa mãn gật đầu, ngẩng lên nhìn ánh tà dương phía xa xa. Mặt trời sắp lặn, bầu trời vẫn âm u đầy mây, nhưng ánh chiều tà vẫn đủ sức nhuộm cả mặt hồ thành một màu vàng nhạt mê hồn. Quả là “thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”… Bên bờ hồ, bóng một con thuyền lá khẽ lắc lư theo làn sóng.
Bạch Dực vỗ vỗ người tôi nhẹ nhàng bảo: “Về thôi, việc này coi như xong.”
Tôi run run nói: “Lúc… lúc về… tôi muốn ăn…ăn lẩu…muốn uống… uống canh nóng…”
Anh ta cười đồng ý, sau đó đỡ tôi men theo con đường phía nam đi xuống dưới. Mé phía nam có bậc thang, cho nên dễ đi hơn rất nhiều so với mé phía bắc, nhưng với tình trạng của tôi lúc này thì quả thực không hề đơn giản chút nào. Chờ đến khi xuống tới bến thuyền, ông chèo thuyền đã chờ sẵn ở đó hút thuốc, ông ta nhìn chúng tôi như hai kẻ chạy nạn, vội vã tới đỡ chúng tôi, sau đó hỏi có chuyện gì xảy ra.
Chúng tôi lắc lắc đầu nói là không cẩn thận ngã xuống núi, chứ không dám kể thật. Ông ta gật đầu khen chúng tôi may mắn, sau đó cho chúng tôi lên thuyền, nhanh chóng trở về.
Khi trở về mặt hồ rất phẳng lặng, không thấy xoáy nước ngầm nào. Người chèo thuyền cũng không nói gì, chúng tôi nhanh chóng cập bờ, thanh toán tiền rồi từ biệt ông ta. Ông ta lại chống sào, chiếc thuyền con nhanh chóng biến mất giữa mênh mang sóng nước.
Khi chúng tôi quay về văn phòng quản lý du lịch gần đó, người ta thấy chúng tôi người đầy thương tích, liền lập tức giúp chúng tôi băng bó, còn gọi điện cho bệnh viện địa phương tới. Chúng tôi chỉ dám đơn giản nói là ra hòn đảo nhỏ giữa hồ du ngoạn, không cẩn thận để bị trượt té xuống núi.
Nhưng một nhân viên cứu hộ có tuổi đang có mặt ở đó nghe thế, liền lập tức kinh hoàng hỏi: “Sao hai người ra được hòn đảo đó chứ! Thiệt tình, tên khốn nào dám làm trái quy định như vậy! Đã dặn kỹ là tuyệt đối không được chở khách ra đảo kia mà!”
Chúng tôi nhìn nhau, lần này là tôi lên tiếng: “Có thật không, người chèo thuyền cho chúng tôi là một bác trung niên, da màu đồng, dáng người rất vạm vỡ, trên trán bên trái có một vết sẹo to bằng đồng xu…”
Ly nước trong tay ông nhân viên cứu hộ chợt “xoảng” một cái rơi xuống đất vỡ tan tành. Ông ta kinh hoàng lắp bắp: “Sao… sao có thể như vậy chứ… mùa thu năm ngoái ổng mang theo ba sinh viên chèo thuyền ra đảo, gặp phải xoáy nước ngầm chết đuối hết rồi mà… đến giờ còn chưa tìm được thi thể…”
Cổ tôi cứng đờ ra, tôi run rẩy hỏi thêm: “Ba sinh viên kia… có phải hai nam một nữ… không ạ…?”
Ông ta nhìn chúng tôi chằm chằm mà không trả lời. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ văn phòng cứu hộ, dường như phảng phất nhìn thấy giữa làn nước dập dờn của hồ Thiên Mộ bóng một con thuyền nho nhỏ, chập chờn phiêu đãng…
Mộ hoang – Hoàn
[1] Long ngoan là một tên gọi khác của Huyền Vũ
[2] Một loại súng lục nòng lớn bán tự động, được sản xuất chủ yếu ở Israel. (Wikipedia Việt Nam)
[3] Tức là “ngàn con mắt”, ý chỉ những xoáy nước trong hồ
[4] Trong trường hợp này xin hiểu là “quỷ thì thường nói lung tung để mê hoặc con người”
[5] Thi ban là những nốt tụ máu dưới da, thường xuất hiện sau khi chết một khoảng thời gian.
[6] Thần Chung Quỳ là vị thần chuyên diệt quỷ trong thần thoại Trung Quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.