Cho dù tôi không rõ lắm, nhưng đã đặt tin tưởng lên “đồng bạn”, tôi vẫn phối hợp với Ninh Phàm Kỳ hỏi:
“Cậu vừa giải phẫu về? Không thay quần áo à? Hay tắm rửa đi. Quần áo cậu nồng nặc mùi nước thuốc đấy.”
“Các cậu làm gì bí mật vậy, tôi hơi bị tò mò à.” Vẻ hóm hỉnh trên mặt lão Tứ khiến chúng tôi rất bất ngờ, nhưng đồng thời cũng quái dị lắm. Hóm hỉnh, là thứ sẽ không thường xuất hiện trên người lão Tứ. Hoặc không lẽ nói, lão Tứ hiện tại không chỉ đơn giản trở nên quái gở, còn cộng thêm rất nhiều vẻ mặt vui buồn lẫn lộn khác chúng tôi không sao đoán được?
Lý Thành vừa cười vừa hướng chúng tôi đi tới. Tôi không khỏi thấy một hồi hoảng hốt, khó tránh lùi về sau một bước. Ninh Phàm Kỳ lại chắn lên trước một bước.
“Lão Tứ, thật sự không có gì.” Giọng tôi có hơi tức giận.
“Không có gì thì các cậu tránh ra đi, để tôi… hụ hụ… nhìn xem.” Là bắt đầu khi nào mặt lão Tứ lại quen làm vẻ gian xảo như vậy?
Chúng tôi bắt đầu dùng cách di chuyển để ngăn cản hắn. Cho dù có hiệu quả thật đấy, nhưng trông có vẽ miễn cưỡng vô cùng. Mà ngay lúc này, cửa ký túc lại bị đẩy ra, người trong cuộc thứ tư đi vào, kinh ngạc nhìn chúng tôi.
“Các cậu đang làm gì thế?” Người thứ tư hỏi câu y chang, ánh mắt công minh rơi xuống tôi và Ninh Phàm Kỳ, tự động lơ qua lão Tứ.
Ba người chúng tôi đồng thời nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thi-doc-huong/2519910/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.