Tình trạng gia đình Trần Hải tôi cũng biết đến, cũng có thể nói là do tình trạng như vậy mới có thể hình thành cái tính cách hám tiền hơn mạng của hắn. Cha mẹ Trần Hải lúc hắn lên cấp hai đã mất, để lại hắn một em trai em gái. Hiện tại hắn đã lớn, cũng có được thu nhập, cho nên quyền giám hộ em mới giành được khỏi chú hắn. Tất nhiên, gánh nặng trên vai hắn bởi vậy ngày càng nặng.
Lại nói tiếp, kỳ quái là phòng ký túc của chúng tôi, dường như ngoại trừ tiểu Lục Tân Duy ở bên ngoài, gia đình mỗi người đều rất phức tạp. Hơn nữa, có lẽ chắc chỉ có cậu ta là người duy nhất sống sót thôi. Dù sao, đêm đó cậu ta cũng là người duy nhất không ở đây.
“Lão Đại, cậu có phải suy nghĩ nhiều quá không đấy?” Ninh Phàm Kỳ nhíu mày hỏi.
“Tôi ngược lại thà rằng mình suy nghĩ nhiều quá.” Trần Hải đột nhiên cười lạnh nhìn hai chúng tôi, cảm xúc mỉa mai bộc lộ rõ trong lời nói.
Tôi bỗng nhiên có dự cảm không rõ ràng.
Tôi cảm giác Trần Hải nói còn một tầng ý nghĩa khác. Loại cảm giác này xuất hiện lúc tôi nghi ngờ Ninh Phàm Kỳ cũng biết được chuyện tấm gương, về sau cũng xác nhận thật vậy. Như vậy, hiện tại tôi nên nghi ngờ Trần Hải chuyện gì? Nghi ngờ hắn cũng chứng kiến, nghi ngờ hắn cũng biết được mấy chuyện tối sau đó? Có phải nghi ngờ hắn so với chúng tôi còn biết nhiều hơn? Có lẽ, đều là vậy. Chỉ là lần này có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thi-doc-huong/2519908/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.