Trương Hải Phong là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nước da ngăm đen, hơi béo.
“Khách sạn này chất lượng không được tốt ha.” Trương Hải Phong cùng anh dàn hàng mà đi, vừa đi vừa nói chuyện, tốc độ không nhanh cũng không chậm, cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Đinh Mục nghĩ về các thiết bị trong phòng, cảm thấy đây nào có phải chuyện dùng một câu “không tốt” là có thể hình dung, đây là quá sức không được rồi!
“Đã biết công ty chẳng hào phóng như thế từ lâu rồi, lần này đi theo đoàn còn không bằng tự lái xe du lịch.” Đinh Mục cảm thán.
“Sao đâu mà, dù gì cũng chỉ có hai đêm, chẳng ngủ ở đây bao lâu, chú thấy cái nệm đó không tệ, êm lắm đấy.” Trương Hải Phong nói.
“Cháu không để ý, cứ cảm thấy hơi kỳ cục.” Đinh Mục nói. Nhớ lại cách lắp đặt thiết bị trong phòng mình, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp. Đây không phải là lần đầu tiên anh cảm nhận được cái khách sạn này không ổn, chẳng lẽ cũng là lầm tưởng?
“Khó tính cái gì, phòng của chú cũng chẳng ra làm sao, đèn còn bị hư nữa, một lát chú phải tìm người của khách sạn sửa lại cho chú, thật sự không bật được thì đổi phòng tốt hơn chút. Tiểu Đinh, cháu có muốn đổi không?” Trương Hải Phong hỏi anh.
“Một lát cháu xem lại đã.” Đinh Mục trả lời. Anh cân nhắc, nói thẳng luôn: “Kỹ sư Trương, cháu vẫn cảm thấy là tính cách của cô gái đó và cháu không hợp nhau đến thế đâu, đối với cháu chuyện đối tượng để sau, đừng lỡ dở người ta…”
Trương Hải Phong bật cười, nói: “Biết ngay thằng nhóc nhà cháu không biết phấn đấu mà, chú thấy chuyện đồng ý đến chỗ này đã xài hết tất cả dũng khí của cháu rồi phải không? Không sao đâu thả lỏng chút đi, cũng đâu có bắt cháu phát triển quan hệ với người ta.”
Nói đoạn, ông ta thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sao mà sau khi đến đây mình cứ cảm thấy không thoải mái lắm nhỉ? Giống như thở không ra hơi vậy.”
Nhưng câu này không bị Đinh Mục nghe thấy.
Đang nói chuyện thì đã đến nhà ăn.
Không chỉ đoàn bọn họ, còn có một đoàn khác đến ăn cơm vào giờ này. Số lượng người bên đoàn ấy rất ít, chỉ có hai nam một nữ.
Bọn họ ngồi trong góc, với khí thế mạnh mẽ của người đàn ông ngồi ở chính giữa, dù cho có ngồi trong góc cũng khiến người khác khó mà xem nhẹ.
Người nọ mặc áo đen quần đen, tóc tết bím, râu ria trên mặt lún phún, dưới cằm có vẻ mọc xanh hơn một chút. Vốn dĩ đặt trên người người khác sẽ là cảm giác lôi thôi lếch thếch, nhưng thật không ngờ lại được khuôn mặt đó của anh ta nâng cấp khí chất thành lười biếng chán chường, gợi cảm chết đi được.
Khuôn mặt ấy mày cao mắt dài, mũi cao môi mỏng, đôi mắt giống hai vì sao lạnh[1], mày tựa cung sừng giương dây, Thiên Đình cao đầy, Địa Các tròn trịa[2], đường nét khuôn mặt mượt mà, xương quai hàm góc cạnh rõ ràng. Một khuôn mặt như vậy lại phối thêm dáng người gầy nhưng khỏe khoắn được lớp áo màu đen ôm lấy kia, có thể nói là hormone giống đực biết đi. Lúc nào anh ta cũng mang theo một chiếc hộp dài hơn một mét trên lưng, điều này làm Đinh Mục có chút tò mò.
So với anh ta thì người bạn của anh ta lại có vẻ thua kém hơn nhiều. Anh chàng đó mặc một chiếc áo chui đầu màu vàng, tướng mạo phổ thông, lúc nào cũng tươi cười, nụ cười đó giả tạo cực kỳ, nhìn vào nó khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Trái lại người nữ nọ rất xinh, mắt to mà sáng, mặt nhỏ mà thon, xương quai xanh lộ rõ, rất đen cũng rất gầy, mặc màu cam trên người khiến cô trông càng đen càng gầy hơn, nhìn giống cây sậy sấy khô. Trong miệng cô còn đang đút một cục thịt viên lớn lộ một nửa ra ngoài. Thoạt nhìn thì cảm thấy cô gái này ngốc nghếch, nhưng thi thoảng, chỉ trong một cái nháy mắt anh lại có thể nhìn thấy chút sáng suốt hiển lộ từ trong nội tâm cô gái này. Cô gái này là một tay cừ giả vờ ngu ngơ.
Dù là một cuộc gặp mặt trực tiếp bất ngờ thế này, Đinh Mục đã dùng đôi mắt thị lực 5.3[3] của anh soi xét người đàn ông nọ từ đầu đến chân một lượt.
Vừa nhìn qua một lần, người nọ bỗng quay đầu lại, đường nhìn xuyên qua dòng người trái đến phải đi, xuyên qua hơn nửa cái nhà ăn, xuyên qua bàn ghế xếp loạn xà ngầu, tựa mũi tên chính xác nhắm ngay Đinh Mục, ánh mắt như đang nói: “Tôi biết là cậu.”
Đinh Mục bối rối thu lại ánh mắt, nhìn trộm người khác còn bị bắt quả tang, đúng là quê thật.
Anh nhớ lại người đàn ông mới vừa gặp, cảm thấy bản thân trước đây thật sự có lỗi với bốn chữ “vẻ ngoài ưa nhìn” này. Nếu anh coi như gắn mác “vẻ ngoài ưa nhìn”, vậy thì người đàn ông chỉ có duyên gặp mặt với anh một lần này chính là hào quang rực rỡ nổi bật như thần.
“Đi, chúng ta đến đằng đó ăn, chú cũng lấy một dĩa cho cháu rồi.” Trương Hải Phong dẫn anh đi vào. Anh hơi mất tập trung, lại nhìn lần nữa, người nọ đang cúi đầu, chỉ có cô gái đen đen gầy gầy nọ quan sát phía bên này.
Tiếc thật đấy, không thể nhìn nhiều thêm mấy lần.
Người đàn ông nọ có lẽ là một người mẫu nào đó chăng, anh đoán.
Trước khi ăn, hướng dẫn viên đứng trên bục cầm loa nói mấy câu, cụ thể là sắp xếp của sáng mai và kế hoạch chung cho cả ngày mai, chính là leo núi, lạy miếu, cầu thần, hoạt động tự do, chẳng có gì đặc sắc. Đến khi hướng dẫn viên trông xấu hổ nói xong thì thu xếp bữa ăn cho bọn họ.
Bữa ăn này đoán chừng xem như là một trong số những điểm sáng ít ỏi của khách sạn. Cơm không tính là khó nuốt, cực kỳ thịnh soạn, tám món ăn bày ra một hàng, muốn ăn cái nào thì tự xới, còn có hai thùng canh lớn[4], một thùng đựng canh trứng rong biển, thùng còn lại là cháo bát bảo sơn tra.
Song, điều làm cho Đinh Mục lấy làm lạ là: đêm hôm rồi thế mà khách sạn này vẫn nấu thịt kho tàu, quan trọng là còn rất ngon nữa, thịt mỡ không ngấy mà thơm mềm, thịt nạc nịnh mắt lại còn hấp dẫn, rưới nước dùng lên để nó quyện vào hạt cơm, mùi vị của thịt lan tỏa khắp nơi, thấm cả vào lòng người lôi kéo anh ăn nhiều thêm nửa chén.
Anh không lo lắng vấn đề ăn vào sẽ mập, anh là cơ địa dễ gầy, lúc thường cũng chú ý tập luyện, tuy nói bụng không có cơ nhưng cũng không có mỡ thừa. Nhưng Trương Hải Phong thì không tốt như thế, ông ta đến tuổi trung niên nên phát tướng, lại không chăm vận động, có người vợ mang theo đứa con ly hôn rồi, không có ai trông nom ông ta cả. Ông ta thèm đến độ ăn thêm một chén cơm, ăn đến mức cái bụng tròn quay như trống mà còn chê là chưa đủ, định xới thêm nữa.
Đinh Mục bó tay, nói với ông ta anh về phòng. Lúc này Trương Hải Phong mới đặt đũa xuống: “Chú nhớ ra là đèn phòng chú hỏng rồi, Tiểu Đinh, cháu có đi đổi phòng không vậy?”
Đinh Mục gật gật đầu đồng ý, vừa khéo đi bộ lòng vòng cho tiêu cơm.
Bọn họ đi đến đại sảnh lầu một, hỏi lễ tân có thể đổi phòng được không, lễ tân nói không thể đổi chỉ có thể sửa đèn cho, lại hỏi anh tên gì lát nữa đăng ký thử xem. Đinh Mục thấy không thể đổi phòng bèn từ bỏ ý định nhờ lễ tân, lúc Trương Hải Phong đăng ký tên anh ở bên cạnh đợi.
Ánh sáng ở lầu một không tỏ, khuôn mặt người tái xanh dưới chiếc đèn ảm đạm được bật lên, nhìn mà phát khiếp cả lên. Có khả năng là do hiệu ứng tâm lý, Đinh Mục nhìn nụ cười niềm nở của lễ tân, sao mà trông cứ đơ đơ thế nào, cánh môi hồng nhuận ấy, khuôn mặt trắng bệch, trông sợ kinh hồn.
Cô bé này cũng không dễ dàng gì, cười cứng đờ hết cả mặt rồi, mà phỏng chừng tiền lương không cao. Trên mặt cũng có thể nhìn ra là đã đánh một lớp phấn dày cỡ nào.
Điền xong tờ đơn, hai người các anh lại quanh quẩn đi hai vòng trong sân, tình cờ gặp một cô gái, chính là bạn của người đàn ông dồi dào khí thế nọ.
Trông cô rất buồn bực, đứng đấy chẳng động đậy xíu xiu đang nhìn trừng trừng lên cây, làm như thể giây tiếp theo muốn ăn luôn cái cây, hai tay chống nạnh, tư thế sắp sửa xắn tay áo đánh người. Xuất phát từ hiếu kỳ, Đinh Mục dòm lên cây hai lượt, nhìn thấy trên cây có khối rubik, là 4×4, rất lộn xộn, toàn bộ khối màu bị xáo tung hết.
Nói thế nào cũng là con gái, anh tốt bụng hỏi một câu: “Cần giúp không?”
“Nhị Đạo Tử?” Cô gái ấy nhìn thoáng qua anh, chỉ là quan sát trong chớp mắt ấy liền lắc đầu phủ nhận suy đoán của bản thân, lại nhìn thêm, ngay lập tức nở nụ cười như bỗng chợt nhận ra: “Hóa ra là anh à.”
Đinh Mục không hiểu ý của cô, bèn lịch sự gật gật đầu, tưởng là đối phương không cần sự giúp đỡ của anh nên chuẩn bị đi.
“Vậy đi, anh giúp em với rubik xuống nhé, cảm ơn anh.” Cô gái ấy không khách sáo một chút nào. Trong đêm tối, quần áo màu cam càng phát sáng, làm bật lên nước da ngăm đen của cô, chừng như không thấy bóng dáng đâu cả, hai mắt sáng ngời như sao đang đánh dấu sự tồn tại của cô.
Thôi vậy, nói cũng đã nói rồi, còn có thể không giúp người ta với xuống hay sao.
Trương Hải Phong kéo anh một cái, ý bảo anh đừng lo chuyện bao đồng. Đinh Mục lắc lắc đầu ra hiệu không sao.
Một cô con gái, dù sao cũng không có khả năng giở trò gì trên khối rubik đâu ha? Cô ấy với còn chẳng với đến kia mà.
Đinh Mục bắt lấy cành cây, mượn lực ma sát và độ nghiêng của cây để leo lên, lấy khối rubik xuống dễ như trở bàn tay.
“Cảm ơn anh, em tên là Bạch Tiên, Bạch là Bạch trong Bạch sắc (màu trắng),Tiên trong Tiên Tiên Lai Trì (thong dong đến trễ).” Bạch Tiên nở nụ cười với anh, đánh giá từ số lượng răng nhìn thấy được trong đêm tối, cô bé này hẳn là có nụ cười cực kỳ ngọt ngào đấy nhỉ.
Đen quá thôi, thật sự là đen quá thôi, mặc dù nói một cô gái như vậy là rất mất lịch sự, nhưng cô gái nhỏ này thật sự, đen quá đi mất.
Đen đến thế còn mang theo chút hoạt bát, trông đáng yêu phết.
Đinh Mục nhịn cười, đưa rubik cho cô, anh cũng giới thiệu về bản thân mình: “Anh tên…”
“Anh đợi chút xíu, đừng vội nói anh tên gì, trước hết để em thử đoán xem đã, ngày mai em nói cho anh biết đáp án mà em đoán ra, được chứ?” Bạch Tiên hấp háy mắt, trong đêm tối, lòng trắng mắt của cô có vẻ rất lớn.
Đinh Mục bị một làn sóng thao tác này làm cho thoáng ngẩn ra, lòng nói được thôi, cô đây thích thế nào thì cứ như thế đi.
Dưới cái nháy mắt ra hiệu của Trương Hải Phong, Đinh Mục trò chuyện với Bạch Tiên một hồi, phút chót Bạch Tiên đưa anh một tờ danh thiếp, nói cho anh biết: “Cái thứ như tên này rất là quan trọng, em cảm thấy không thể cứ tùy tiện nói với người mới quen biết, cho nên vẫn là đưa anh danh thiếp, có việc gì thì dùng thông tin liên hệ có trên đó nha.”
Đinh Mục đầu óc mơ màng mà cất danh thiếp rời đi, ngay cả lời trêu đùa của Trương Hải Phong cũng không nghe thấy.
Anh không thể hiểu được lời của cô gái ấy, không nhịn được nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó của cô ở trong đầu.
Tên rất quan trọng? Ý gì đây.
Anh lắc lắc đầu, cho rằng chỉ là người khác nói đùa một câu, không có đặc biệt để tâm.
—————
Lời tác giả:【Lần đầu viết truyện, rất nhiều chỗ suy xét không đến nơi, tôi sẽ cố gắng nâng cao hoàn thiện bản thân! Mong bỏ quá cho tôi nhé!】
Sóc: Không hiểu vì cớ gì mà đọc mấy đoạn tả ngoại hình mình cứ search thêm thông tin xem tướng để coi người có ngoại hình như thế thì tính cách làm sao:)))Chú thích:
1. Hàn tinh (hoặc sao lạnh) cũng được gọi là sao Mai (thực tế thì sao Mai và sao Hôm đều là cách gọi khác của sao Kim). Trong đêm tối, trước khi bình minh đến, đây là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. ↑
2. Vùng trán (Thượng Đình) chia làm 4 phần bằng nhau theo chiều từ trên xuống, lần lượt gọi là Thiên Trung, Thiên Đình, Tứ Không, Trung Chính. Địa Các là phần cuối cùng của khuôn mặt, thường được gọi là cằm. Nguyên văn nói là Thiên Đình bão mãn, Địa Các phương viên tức là phần Thiên Đình cao hơn xung quanh một chút, còn dáng cằm thì tròn. Người xưa thường dùng cụm từ này để chỉ tướng mạo rất phú quý và gặp thuận lợi. Theo như mình tìm hiểu thêm thì đàn ông cằm tròn là người nhân hậu, làm việc có trách nhiệm cao, có tài quản lý, lãnh đạo tập thể. ↑. Truyện Trinh Thám
3. Theo như mình tra được bên Baidu thì thị lực 5.3 là mắt cực kỳ tốt luôn. ↑
4. Mình search tiếng Trung thì thùng canh này nó như kiểu nồi nấu công nghiệp được dùng ở mấy nhà ăn trong công ty á. ↑