Khối xưng lớn ở sau đầu đột nhiên biến mất, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Xương bị nứt ở bàn chân trước gần như đã khỏi hẳn, điều này làm cho người ta thấy khó hiểu.
Tục ngữ có câu, thương kinh động cốt nhất bách thiên*
(*) Nghĩa là vết thương liên quan đến xương cần phải chữa trị trăm ngày.
Vị bác sĩ bốn mươi tuổi kia, kính mắt đeo trượt tới tận mũi, cố gắng kiểm tra các vết thương trên chân tôi rồi cau mày, ghi lại tình trạng của tôi vào máy tính bảng.
"Không đau sao?"
"Không đau."
"Đừng miễn cưỡng, nếu đau cứ nói ra."
"Cháu... thực sự không đau!!!"
"Ở lại bệnh viện quan sát một ngày, nếu không có gì trở ngại là có thể xuất viện." Vị bác sĩ già nói xong, vẫy tay gọi y tá đi ra ngoài với ông ta, miệng lẩm bẩm, "Không có lí do gì mà, chẳng lẽ là do máy móc có vấn đề, rõ ràng xương bị nứt ra.... Làm sao có thể khỏi nhanh vậy được?"
Khi bác sĩ chẩn đoán tình trạng của tôi không có gì nghiêm trọng, mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, sờ tóc tôi có chút không nỡ, nhưng mà thật khó để che giấu sự mệt mỏi trên khuôn mặt: "Ở bên con ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh, mẹ đi về tranh thủ ngủ một lát nhé."
"Vâng." Ở trước mặt mẹ tôi, tôi vẫn xem như một đứa con ngoan, hẳn là hình mẫu con gái lí tưởng trong mắt mẹ.
Sau khi mẹ đi, ngoại trừ tôi và một vài người già ở giường đối diện. Giường bên cạnh tôi được che bằng một tấm rèm không biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thai-thang-muoi/1187259/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.