Chương trước
Chương sau
Người sống mà cắn cương thi thì có cảm giác gì?
Bạn thử một chút là biết!
Tôi lấy tay ôm mặt, nước mắt giàn dụa chảy ra, thật sự là đau chết thôi, ai biết được cánh tay tên kia lại cứng đến thế, cứng như đá vậy.
Trong 《 Bản Thảo Cương Mục 》 của Li Khi Trân viết: Ăn tay chân của cương thi có thể nhanh chóng hồi phục tứ chi bị tổn thương, lấy hình bổ hình.
Nhưng hắn không cân nhắc tới tình huống thực tế, cái cánh tay cương thi kia tôi thật sự không cắn nổi!!! ( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )
Hắn sững sờ một chút, khóe môi lạnh lùng cong lên, chế giễu nhìn tôi, "Không đau răng sao?"
Bên trong lời nói lạnh lùng quyến rũ này lại mang theo một chút nhu tình, nhưng lại càng làm cho tôi thêm chán ghét hắn, "Anh là ai chứ, còn muốn xen vào việc của người khác."
Hắn cắn vành tai tôi, ngón tay thon dài ôn nhu sờ lên bụng tôi, giọng nói lạnh lẽo tựa ánh trăng vang lên lần nữa, "Con lại lớn hơn một chút rồi, nó còn đang cười, em có cảm nhận được không?"
Tôi tức giận muốn thổ huyết, con ma nam này rốt cuộc đang muốn gây chuyện gì đây, không nói tiếng nào liền khiến tôi mang thai con của hắn, còn nghĩ tới chuyện sống cuộc sống hòa thuận có vợ có con sao?
Tôi liền buồn bực, trên đời này nhiều mỹ nữ như vậy hắn không lựa chọn, vì cái gì một mực là tôi?
"Anh không cảm thấy ghê tởm sao? Anh để tôi mang thai nó, anh hỏi qua ý kiến tôi chưa? Hiện tại.... tôi hận không thể để nó chết đi, nó cười thì liên quan gì đến tôi?" Tôi trong vòng tay hắn liên tục phản kháng, nhưng hắn vẫn luôn đứng vững trước mặt tôi như một ngọn núi gắt gao ôm thật chặt tôi, không buông tay.
Chẳng lẽ con ma ngang ngược chết tiệt này không biết cái thứ anh ta gây ra không bụng tôi mang lại cho tôi biết bao nhiêu rắc rối sao?

"Tôi tên Lưu Tinh Tuyền, là phu quân của em, nhớ kĩ tên tôi. Tô Tử, nếu em còn dám chán ghét con của chúng ta, hoặc là cố tình làm những chuyện tổn thương con... Tôi sẽ khiến em phải hối hận khi đã sống trên cõi đời này."
Hắn hiển nhiên đã dùng hết sự nhẫn nại cuối cùng đối với tôi, giọng nói lạnh lẽo, trong từng câu từng chữ đều mang theo ngữ khí sắc lạnh thấu xương.
Sau đó, ngón tay hắn lướt qua đầu gối và phía sau gáy bị ghế đập của tôi.
Thần kì ở chỗ, những vết thương ở đầu gối và sau đầu tôi dần dần không còn cảm giác đau đớn nữa.
Con ma nam này thì ra còn có chút bản lĩnh, có thể chữa lành vết thương. Vả lại hắn còn dám đến bệnh viện, vậy mà tôi còn nghĩ hắn ta chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ.
"Lưu Tinh Tuyền, đúng không?" Tôi một mặt xem thường hỏi lại hắn, tôi đắc tội với hắn thế mà hắn còn giúp tôi chữa lành vết thương.
"Ừm."
Hắn ta lãnh đạm nhìn tôi chăm chú, khiến trong lòng tôi có một loại cảm giác bộp chộp khó nói thành lời.
"Anh đến cùng là đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại lựa chọn tôi, tôi rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ, tôi thay đổi có được không? Tôi thật sự không xứng sinh con cho anh."
Tôi cau mày, thực sự nghĩ không ra, tại sao mình lại đen đủi thế này, còn mang một thứ quỷ thai nữa chứ.
"Hừ! Tôi rất bận, không có nhiều thời gian tranh luận với em." Hắn tiện tay nhét vào lòng tôi một lá thư màu trắng rồi quay người bước ra khỏi cửa phòng bệnh.
Đột nhiên...
Hắn quay đầu nhìn tôi một cái, thực tế là trong chớp mắt đã di chuyển đến trước mặt tôi. Hắn mạnh mẽ ôm lấy tôi, cứ như vậy dùng sức khống chế đầu tôi bằng đôi bàn tay cứng lạnh của hắn, môi lạnh hung hăng hôn lên miệng tôi.

Sau đó, biến mất.....
Tôi không có chút cảm kích nào cho dù hắn đã chữa khỏi vết thương trên người tôi, một ngày thứ trong bụng tôi còn chưa chết thì tôi với hắn không đội trời chung.
Tôi giống như bị điên xông vào bên trong nhà vệ sinh của bệnh viện, mở vòi nước, liều mạng súc miệng, rửa sạch da thịt trên môi.
Tôi.... Con mẹ nó, thế mà bị một cương thi cưỡng hôn?!
Đặc biệt còn là một tên cương thi thần kinh, vô duyên vô cớ chiếm đoạt thân thể người khác, vô duyên vô cớ bắt người khác mang thai con của mình, đúng là khiến người ta thấy ghê tởm!
Lau chùi khoảng nửa tiếng, tôi mới dừng lại hành vi tự ngược đãi bản thân mình, đôi môi như tróc một lớp da, vô cùng đau rát.
Trở lại phòng bệnh, tôi nhìn thấy đôi mắt mẹ tôi có hơi đỏ lên, bà còn tưởng rằng tôi cũng bị mất tích.
Đột nhiên đi tới ôm tôi.
Tôi bị mẹ xách về giường, bác sĩ dùng ống nghe để nghe nhịp tim của tôi, y tá nhìn lướt qua thấy lá thư màu trắng để trên bàn cười nói: "Bạn học, đây là thư tình mà nam sinh kia đưa cho em sao? Dáng vẻ cậu ta cũng thật đẹp trai, so với các minh tinh trên TV còn đẹp hơn đó."
Tôi lúc này mới nhớ tới lá thư mà Lưu Tinh Tuyền để lại cho tôi.
Không chút suy nghĩ tôi xé mở lá thư, lấy ra một mảnh giấy bên trong.
Trên thư liệt ra mười sáu cái tên bao gồm tên Đổng Ngọc Nhu và Lương Linh Nguyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.