"Mẹ kiếp, cậu vẫn còn muốn diễn đấy à."
Vương Quỳnh vốn dĩ sức lực không hề thua kém nam sinh, sau khi bị cắn vào bắp chân, bèn quơ lấy cái ghế bên người nện vào đầu Liễu Hồng Y. Liễu Hồng Y đến cơ hội kêu cũng không có liền ngã xuống đất ngất đi.
Trong phòng ngủ giờ thành một mảnh hỗn độn, có đầu Đổng Ngọc Nhu, nhưng lại không tìm thấy thi thể đâu.
Còn có Liễu Hồng Y ngất ở đó, mái tóc dài của cậu ấy lộn xộn, trên mặt mang theo vết máu. Lúc hôn mê, bộ dạng như vậy còn có chút đáng thương.
Nhìn không giống như vừa mới bị thứ dữ tợn quỷ quyệt kia nhập vào, cứ nằm lẳng lặng như vậy, giống như tắt thở rồi vậy.
Tôi bỗng giật mình, cú đập bằng ghế của Vương Quỳnh khi nãy không phải là đập chết người rồi chứ?
Nếu chuyện này được điều tra, ít nhất cũng sẽ bị phán thành tội ngộ sát.
"Tô Tử, hay là chúng ta báo cảnh sát đi, cậu ta tỉnh lại sẽ không đả thương người khác nữa được chứ?" Vương Quỳnh nhảy lên bằng một chân, cậu ấy mặc một chiếc quần short, chân trần không có gì che chắn.
Miệng vết thương trên chân in một bản dấu răng màu đen, những dấu răng này đen đến nỗi nhìn như bị trúng độc vậy.
Vương Quỳnh đau đớn cắn chặt răng nhưng không khóc. Cậu ấy vặn nắp của bình nước suối khoáng ra, đem nước đổ xuống miệng vết thương, thử bóp lên dấu răng, bỗng rít lên tiếng rên rỉ.
Tôi bước lên trước thử thăm dò hơi thở của Liễu Hồng Y, cảm giác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thai-thang-muoi/1187256/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.