Hai vị thủ vệ một người là Lâm Minh một người là Lâm Chấn hai người họ là anh em ruột.
Lâm Chấn là anh trai, còn vị pháp y là Cổ Ngân.
Lâm Chấn sau một hồi quan sát, liền nói.
" nhìn độ cao này, có lẽ chúng ta hôm nay chỉ leo được một nữa, đêm nay phải nghỉ chân trong núi ".
Cố Ngân thêm vào.
" Tôi đã hỏi thăm người ở đây rồi, khu rừng này không có gì kì quái, nhưng thú dữ thì có đó ".
Lâm Minh cười nhạt.
" Ngươi sợ sao?".
Cố Ngân bị nói liền cười khinh bỉ.
" Sợ? đến xác chết ta còn không sợ? ngươi từng mổ xác chết chưa ".
Vừa nghe Cố Ngân nói thì hai anh em bọn họ đang uống nước liền bị sặc phun nước ra tung tóe ho đến đỏ hết cả mặt.
Nguyệt Sinh thấy bọn người này nói cười vui vẻ như vậy cũng có chút thích thú trong lòng.
Bốn người bon họ bắt đầu lên đường leo núi, ngựa được gửi lại cho quán ăn.
Vì đường núi rất dốc nhiều sỏi đá, cây cối lại mọc lung tung không thể nào cưỡi ngựa được.
Đứng trước một cột đá to, dùng để đánh dấu địa điểm bên trên có ghi chữ núi Ngự Lôi.
Nguyệt Sinh bước vào trước tiên khi anh vừa dẫm chân qua khỏi lãnh thổ, đã chạm vào một kết giới mà chính anh cũng không nhìn thấy được.
Vị đạo sĩ ở trên núi nhìn thấy cái chuông linh liên reng lên liền phất tay tạo ra một vòng tròn hư ảnh trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tan-nuong/2651838/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.