Edit: Phong Lữ
Bốn mươi năm sau khi ma giáo thành lập thiên hạ của mình, Thiên Nhận nếu không cần thiết thì rất ít ra ngoài. Hắn vốn không có hứng thú với cảnh quang sông núi, cũng không thấy xông xáo giang hồ có gì vui vẻ đáng nói, thấy ở đâu cũng như nhau, sao lại phải lãng phí thời gian đi du ngoạn?. ngôn tình sủng
Chỉ là, khi giáo chủ ma giáo Vưu Khương bế quan chuẩn bị Độ kiếp suốt hai năm qua, các trưởng lão cũng đặt nhiều kỳ vọng ở vị Đại hộ pháp này. Trong giáo cũng âm thầm chia làm hai phe. Khi Thiên Nhận còn chìm trong thời niên thiếu đầy màu máu, Nhị hộ pháp cũ của Cực Nhạc – Vưu Khương là bạn tốt duy nhất của hắn, hắn không hề có ý muốn tranh đoạt vị trí giáo chủ, nên mượn cớ đi du ngoạn giang hồ để vào giang hồ tránh né phong ba quyền lực này.
Hà Hoan từ xưa đã có tính thích hưởng thụ cuộc sống, Thiên Nhận cùng sư phụ cũng từng đi qua đại giang nam bắc, chỉ là khi đó toàn bộ tinh lực đều dùng để dẹp hỗn loạn do sư phụ tùy ý làm bậy gây ra, bây giờ được đi một mình lại không biết nên làm cái gì.
Bảo là muốn đi Giang Nam, nhưng cụ thể là đi đến chỗ nào đây? Nói thật thì núi sông khắp nơi trong mắt hắn lại chẳng khác gì nhau, mà chỗ có phong cảnh càng tốt thì tu sĩ chính đạo càng nhiều, rõ ràng là phiền phức lớn với ma tu.
Loài người ở đâu cũng không thể tránh khỏi tranh đấu, nói chung chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tan-lang-chu-re-quy/1037415/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.