Edit: Phong Lữ
Mặc dù Hà Hoan trở về Huyền môn nhưng không phế bỏ ma công, thậm chí rảnh rỗi còn có thể lủi tới ma giáo chơi, không hề ý thức rằng mình đã đổi phe chút nào. Tuy rằng toàn bộ ma giáo đều rất muốn đuổi hắn đi, môn phái chính đạo cũng rất muốn đuổi hắn khỏi phe mình, nhưng không biết sao mà người này có thực lực quá mạnh, sau lưng Huyền môn chưởng môn chính tông yêu thương đồ đệ như con, cả hai phe chính tà đều đánh không lại hắn, cũng chỉ có cắn răng nghiến lợi mắng lên một câu —— trời giết Hà Hoan đi!
Vừa khéo Hà Hoan sau khi trăm tuổi tính khí chuyển biến tốt, hằng ngày tươi cười chào đón mọi người, rảnh rỗi còn có thể chỉ điểm một, hai, chỗ cho đám ma tu. Vì vậy, những thiếu niên ngốc trong ma giáo bị bề ngoài của hắn lừa dối, cho đây là Đại tiền bối đáng để tôn kính, các trưởng lão dù phẫn nộ cũng chỉ có thể chọn cách không để ý tới hắn, không nhìn hắn, khinh bỉ hắn, sau đó lại đổi tư thế, tiếp tục không để ý tới hắn, không nhìn hắn, khinh bỉ hắn.
Hôm đó, Hà Hoan vẫn mang thần sắc tự nhiên mà đi vào ma giáo chọc các trưởng lão từng người giận thành con cá nóc phồng, nhưng mà vừa nhìn thấy người đồ đệ đã ở thư phòng suốt một tháng, cửa lớn không ra của trong không bước, trong nháy mắt biến thành lão phụ thân mặt đầy chua xót, rất lo âu than thở: “Thiên Nhận à, con đã sáu mươi tám tuổi còn không có hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tan-lang-chu-re-quy/1037414/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.