Thì ngay lúc này, tôi nhìn thấy Trương Ái Ái đang hổn hển chạy tới!
Tôi trốn sau cánh cửa, ngay khoảnh khắc cô ấy bước vào, trực tiếp đâm qua!
Nhìn vẻ mặt đầy đau đớn của Trương Ái Ái, từ từ ngã xuống trước người, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác được giải thoát và thanh thản.
Đây là lần đầu tiên tôi giết người, nhưng không có đáng sợ như trong tưởng tượng!
Lúc tôi đang đắm chìm vào cảm giác nhẹ nhõm vì đã báo thù được cho đám người Tiểu Cửu, thì một vài người chạy tới từ xa vừa hay nhìn thấy một cảnh này, dọa cho tôi sợ đến nỗi ném con dao gọt trái cây trong tay xuống đất ngay lập tức!
Làm sao mà vẫn còn người sống?
Trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ này!
Người đến điều là các thành viên của phòng ủy viên thể dục Châu Đình, thấy các bạn học vẫn còn sống, lòng tôi tràn đầy kích động và sợ hãi.
Tuy nhiên ngay lúc tôi định hỏi họ làm sao có thể bình an vô sự, thì Châu Đình đã lùi lại bảo trì khoảng cách một mét an toàn với tôi và chất vấn:
[ Trương Nán, cậu đang làm gì vậy? ]
Châu Đình thân thể vạm vỡ, dáng người lại cao lớn, cái nhìn giận dữ của cậu ấy lúc này khiến tôi rất sợ hãi.
Tôi nhanh chóng kể lại mọi chuyện xảy ra đêm qua, nghe xong, thần sắc của Châu Đình quả thực dịu xuống một chút.
[ Nhưng.. nhưng thì thể của Vương Bằng vẫn đang ở đây!]
Nghe được lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-truong-hoc/2827197/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.