Lúc này, tôi thấy một cậu bạn phía đối diện lẩm bẩm điều gì đó bên tai Châu Đình, đôi mắt Châu Đình nhìn chúng tôi đột nhiên thay đổi, tôi lập tức trở nên lo lắng, nắm chặt tay Tiểu Như và lùi lại hai bước: [ Cậu.. Cậu định làm gì? ]
Châu Đình cười lạnh: [ Bây giờ chỉ còn một con quỷ đang lẩn trốn, chỉ cần đem toàn bộ các cậu trói hết lại, thì có thể thuận lợi vượt qua năm ngày còn lại rồi.]
Đường Dĩnh kinh hãi nhìn Đào Nhạc, Đào Nhạc là bạn trai của cô ấy, nhưng cậu ta lại ở cùng kí túc xá với Châu Đình, ai mà biết cậu ấy sẽ lựa chọn như thế nào.
Nhìn vài người phía đối diện đang áp sát qua đây, Tiểu Như ngay tức khắc nhặt con dao trái cây mà tôi vừa đâm chết Trương Ái Ái lên và cầm trong tay: [ Chúng tôi không có vấn đề gì.. Các cậu chớ lộn xộn.]
Mắt thấy vài người sắp xảy ra tranh chấp.
Tôi đột nhiên nhớ ra quy tắc 7: Đảm bảo rằng các bạn cùng lớp của bạn sống sót nhiều nhất có thể, điều này cũng đảm bảo sự an toàn của bạn!
[ Khoan đã! Tôi có biện pháp!]
Tôi lấy hết sức bình sinh đập bàn, chặn lại sự nghi hoặc lẫn nhau của các bạn cùng lớp.
[ Theo gợi ý của ngày hôm qua, ký ức của người chết sẽ lưu lại trong cùng một ngày. Cậu ta sở dĩ có thể lẩn trốn trong đám người chúng ta mà không bị phát hiện là vì cậu ta ở bên chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-truong-hoc/2827195/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.