Bầu không khí Tiêu gia luôn sinh động, nay trầm lặng như một tòa 'hoạt tử nhân mộ'.
Từ khi Tiêu Mạc Ngôn ở về thì không ăn không uống vẫn nằm trên giường bà Từ, ngủ sáng trời tối đất. Không một ai trong Tiêu gia dám an ủi cô, vẻ mặt cô khiến tất cả mọi người đều sợ hãi. Giây phút này, không có ý gì khác, cô chỉ muốn gặp bà Từ một chút, dù chỉ là trong mơ cũng được rồi. Chỉ muốn, thấy bà một lần...
Khuya hôm sau, có lẽ là liên tâm, ngay lúc thân thể và tinh thần Tiêu Mạc Ngôn suy sụp đến cực điểm, rốt cuộc cô cũng mơ thấy bà Từ như ước nguyện.
Trong mộng, gương mặt bà Từ vẫn rạng ngời tỏa sáng, mái tóc bạc được chải gọn gàng, bà cười ranh mãnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tiểu thư, có thể xem như bà đã chờ được cô về."
Trong mộng, Tiêu Mạc Ngôn như mất hết năng lực, cô nhìn chằm chằm bà Từ, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái thì bà Từ sẽ biến mất.
Nhẹ nhàng cười cười, bà Từ tiến lên ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn có thể cảm giác ấm áp quen thuộc, cô tựa đầu vào lồng ngực thân quen, níu chặt lấy ống quần, đè nén bi thương dâng trào trong lòng.
"Bà già rồi, cũng không thể chăm sóc cô cả đời, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, không được quậy như đứa trẻ nữa, hử? Đứa nhỏ ngốc, cô như vậy không phải có ý đồ muốn bà không yên lòng sao?"
Bà Từ có thói quen nói dông dài, trước kia nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/3608682/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.