Con người, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng đều có điểm yếu, Tiêu Mạc Ngôn cũng thế. Cuộc đời của cô, thời gian tươi đẹp trôi qua không nhiều, lúc trẻ cùng quá nhiều người quá nhiều tình duyên rối rắm, ép đến cô thở không nổi, mà hôm nay, cô chỉ mới vừa có được mấy ngày thoải mái, không muốn lại tiếp tục bị kéo vào nữa.
A Sâm không nói, Tiêu Mạc Ngôn cũng không hỏi nữa, đã lâu rồi, cô chưa từng có cảm giác nhu nhược, trốn tránh, trong phút chốc, bầu không khí trong xe căng thẳng.
A Sâm nhìn vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng và bất an của Tiêu Mạc Ngôn qua kính chiếu hậu, trong lòng đau đớn, anh ta hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.
"Tiểu thư, bà Từ bị bệnh."
Tiêu Mạc Ngôn giật thót, cổ họng khô khốc, hỏi: "Bệnh? Bệnh gì? Sức khỏe bà không phải vẫn tốt sao? Tại sao bệnh?"
Tiêu Mạc Ngôn hỏi liên hồi, A Sâm như bị xoáy vào nỗi đau, không riêng Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt mỗi người ở Tiêu gia, bà Từ như một ngọn núi, một ngọn núi chống đỡ trên dưới Tiêu gia.
"Là ung thư gan, thời kỳ cuối."
A Sâm nói ngắn gọn xong, anh ta im lặng.
Mà Tiêu Mạc Ngôn ở phía sau, giây phút này, gần như mất hồn.
Ánh mắt cô dại ra, dường như đang nhìn A Sâm, lại dường như đang nhìn không khí mờ ảo phía trước anh ta, trên mặt tỉnh như thường, toàn thân căng cứng.
"Tiểu thư?"
A Sâm rất sợ, Tiêu Mạc ngôn phẫn nộ, tức giận, tuyệt vọng anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/3608681/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.