Đọc xong tư liệu về Lạc Vũ, Lộc Kim Triều thành thật hỏi một câu:
“Cái gọi là ‘cán cân ngang giá’ ấy, thật sự ngang giá à?”
Cân ra mười cân thiên phú đem đổi lấy mười cân đá — cái đó mà gọi là ngang giá hả? “Cho nên tôi thấy đây là một năng lực rất nguy hiểm.” Thiên Lệ nghiêm túc đáp: “Cô ta có thể dùng năng lực của mình để tạm thời phong tỏa năng lực của người khác, cũng có thể tiến hành một vài cuộc trao đổi hoàn toàn không công bằng, chỉ cần bên cạnh có vật liệu để trao đổi.”
“Nghe nói trong ba lô cô ta mang vào trạm toàn là quả cân.”
Cũng khá khỏe đấy. Có lẽ cô ta có cách để tăng cường thể chất, mà dù không có, sau khi lấy được mệnh cách rồi, chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách để có được.
Hoặc giả… cô ta đã dùng một thứ gì đó để đổi lấy “sức mạnh”?
“Mệnh cách này cũng hữu dụng thật.”
Dù bị hạn chế — mỗi lần sử dụng đều phải tốn thời gian để “cân đo”, và cần có vật cùng trọng lượng để trao đổi — nhưng tổng thể mà nói, đây là một mệnh cách có tiềm năng rất cao.
“Hai mệnh cách này đều thú vị, muốn chơi thử ghê.”
Lộc Kim Triều vừa nhìn vừa vô thức nghĩ, nếu mình sở hữu những mệnh cách ấy, sẽ phát huy được tác dụng gì.
Nhưng Thiên Lệ lại rất cảnh giác: “Tôi cảm thấy bất kể là bộ bài hay cái cân kia, đều có khả năng tạm thời phong ấn mệnh cách của chúng ta. Như vậy rất tệ.”
Thiên Lệ vô cùng coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896108/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.