【Đúng là gặp quỷ rồi!】
【Mày định đưa con nhỏ đó về nhà thật à?】
Trên đường về, tấm da dê cứ lải nhải than vãn mãi.
【Mày cũng thấy đấy, con nhỏ đó tuyệt đối không phải người tốt đâu!】
“Thì sao nào?”
Lộc Kim Triều khó hiểu: “Chẳng lẽ trong nhà tao toàn là thứ tốt đẹp chắc?”
Cũng không hẳn nhỉ.
【Cũng đúng, riêng mày ở đó thì đã đủ tệ rồi.】
【Không ngờ mày cũng tự biết mình như thế đấy.】
Lộc Kim Triều: “...?”
Không đúng lắm thì phải.
Cô vốn định mắng nó, vậy mà con này chẳng nhận ra, lại tiện tay mắng ngược cô một câu? Quả nhiên nói chuyện với sinh vật trí tuệ thấp thật là nguy hiểm.
【Nhưng mà tao vẫn thấy mày đừng đưa nó về nhà thì hơn.】
Tấm da dê lúc này lại trông có vẻ nghiêm túc hiếm thấy, cả ngày cứ châm chọc giờ cũng ít đi, ra dáng như đang thật lòng lo cho Lộc Kim Triều — nhưng lời khuyên đi khuyên lại vẫn chỉ có một câu: Làm vậy không tốt.
Còn tại sao lại không tốt, nó lại chẳng nói ra được.
Cuối cùng ấp úng mãi, cũng chỉ phun ra được một câu:【Hai người thậm chí còn chẳng phải bạn bè, cô ta mà biết mày sống ở đâu, mày không thấy nguy hiểm à?】
Lộc Kim Triều: “???”
“Không còn chuyện gì thì ngủ giùm cái đi được không?” Cô khuyên nhủ.
【Ý mày là sao?】
Nói thật, đối với hành khách — đặc biệt là những người có khả năng tự bảo vệ như họ — thì việc lộ địa chỉ nhà chẳng tính là nguy hiểm gì, nhất là ở Vân Thành, nơi vẫn còn duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896107/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.