Rõ ràng chỉ có một mình Lộc Kim Triều không muốn ở lại tầng một, chọn quay về tầng ba, nhưng kết quả cuối cùng lại là những người khác cũng lần lượt trở về.
“Tiểu Lộc.” Trước khi mở cửa phòng, Lộc Kim Triều lại bị gọi.
Dì Đoạn đi phía sau cô, nhìn cô nói: “Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, cháu có ý tưởng gì về chân tướng chưa?”
Lộc Kim Triều quay đầu nhìn bà ta, hơi nheo mắt:
“Chưa có.”
“Vậy có cần đổi phòng xem thử không? Biết đâu tìm ra được manh mối mới.”
Khi bà ta nói câu này, Thu và Tần Mộng cũng lần lượt từ cầu thang đi lên.
Hai người nghe thấy, nhưng đều không mở miệng.
Lộc Kim Triều nhìn người phụ nữ trung niên này, thẳng thắn hỏi: “Sao tự dưng lại nói vậy?”
“Dì chỉ nghĩ rằng, có lẽ nên tranh thủ thời gian, kéo dài càng lâu thì biến cố càng nhiều.”
“Cho nên, cháu có muốn đến phòng dì xem thử không?” - bà ta đề nghị.
Kỳ quái.
Lộc Kim Triều quan sát bà ta, nhìn nét mặt, ánh mắt, nghe giọng điệu, chỉ cảm thấy lời của dì Đoạn mang một sự chủ ý quá mạnh. Ngôn ngữ và ánh mắt của bà ta đều toát lên sự giả dối, bà ta không hề thật lòng muốn cùng cô trao đổi manh mối để tìm chân tướng.
Vậy bà ta muốn gì? Dù là muốn gì đi nữa—
“Xin lỗi, để lần sau đi.”
Lộc Kim Triều chọn từ chối.
Cô mở cửa phòng, phớt lờ dáng vẻ sốt ruột của đối phương khi muốn nói thêm gì đó, bước vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Ngay sau đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896078/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.