Thời gian quá gấp gáp, Lộc Kim Triều vội vàng mang theo con rối da mới nâng cấp xong, phóng thẳng đến ga tàu. Mấy tấm da khác trong nhà chưa kịp làm xong, đành phải để lại.
Trên đường đi, cô gọi ngay cho Tần Vãn để mượn chiếc đồng hồ quả quýt. Tần Vãn thấy cô vừa rời trạm chưa lâu đã lại muốn mượn đồng hồ thì có chút nghi ngờ. Khi Lộc Kim Triều nói thẳng là phải vào trạm lần nữa, vẻ mặt của Tần Vãn trở nên vô cùng khó tả.
"Em lấy được món vật phẩm linh dị cấp cao nào rồi à?" Tần Vãn hỏi.
Tần Vãn cũng thăng cấp khá nhanh, sau khi có đồng hồ thì vào trạm cấp Giáp một lần, còn lại chủ yếu ở trạm cấp Ất, thỉnh thoảng mới tham gia cấp Giáp.
"Đừng lo, nếu ở trạm cấp Giáp mà em yếu quá, tàu sẽ tự động điều chỉnh độ khó để em quay lại cấp Ất."
Tần Vãn rất giữ lời. Cô nói cho mượn thì sẽ cho mượn. Lộc Kim Triều hỏi cô không sợ cô c.h.ế.t trong trạm rồi làm mất đồng hồ sao? Tần Vãn nói thẳng: "Chị sẽ liên hệ với những người cùng vào trạm với em, nhờ họ giúp lấy lại. Sau lưng chị có đặc cấp, mà mệnh cách của chị rất hữu ích, họ sẽ không ngại giúp đỡ chị chuyện này."
"Còn nếu bọn em c.h.ế.t sạch, thì coi như chị xui thôi."
Tần Vãn thừa nhận, cô không thể hoàn toàn tránh khỏi rủi ro. Ngay từ lúc hứa cho mượn, cô đã lường trước tình huống này. Chỉ là, đối tượng là Lộc Kim Triều nên cô có linh cảm rằng cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896071/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.